Bầu trời nổi trận mưa nhỏ, từng giọt từng giọt mưa rơi rơi băng qua ánh hoàng hôn mờ tối.
Gió thổi lớn, mái tóc dài thả loạn được gió thổi tung bay phía sau lưng cô, giống những sợi rong biển đung đưa, trong không trung họa ra một đường parabol xinh đẹp.
Rơi trên người cô hệt như đang ngủ, cánh môi non mềm dán sát vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng thở dốc.
Anh đi đến dưới mái hiên rách nát ở đầu phố tránh mưa, nhìn cơn mưa đang dần dần tầm tã, bùm bụp đập lên cửa kính chắn gió.
Trong phút chốc, anh nhớ đến cái đêm mưa rơi tầm tã, ngoài ý muốn lại nhặt được một cô gái nhỏ.
“Có đói bụng không?” Anh hỏi.
Gương mặt còn đọng nước mắt của cô gật gật đầu, lòng anh như bị gì đó đâm vào.
Bây giờ nghĩ đến, không nên động lòng trắc ẩn vào lúc đó được, có lẽ ngay từ đầu anh đã sai rồi.
Anh trở lại nơi bắt đầu nên câu chuyện xưa, viết cho nó một kết thúc cuối cùng.
Chỉ hy vọng nhiều năm sau, khi cô gái nhỏ nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ này, sẽ không nhíu mày chán ghét, hối hận những mảnh ghép ngọt ngào kia.
Anh đứng ngây ngốc một hồi, thời gian im lặng trôi đi rất lâu.
Mưa càng ngày càng lớn, mưa như lớp sương mù tạo thành một lớp mờ che quanh đời anh.
Ánh mắt người đàn ông trống rỗng, lấy di động ra, bấm một dãy số.
“Dì à, con là Trình Tiêu.”
Điện thoại kết thúc, người đang ngủ say trên người anh khẽ động nhẹ.
Anh nghĩ cô đã tỉnh rượu, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368638/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.