Ngày Chu Thanh Dao đi, bầu trời u ám.
Cô kéo vali xuống tầng, vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì không biết một trận gió kỳ quái từ đâu tới, thổi bay mái tóc dài mềm mượt của cô.
Khi lên xe, cô dùng tay vén tóc rối ra sau tai, đôi mắt linh động như trăng non mất đi ánh sáng, trên cổ đeo sợi dây chuyền bằng tơ hồng, trên đó treo một cái cúc áo nho nhỏ.
Cô ngồi ở ghế phụ, không muốn ngồi sóng vai với mẹ Chu ở ghế sau.
Bố Chu với Lý Tuệ ra tiễn đưa, em trai sống chết không chịu ra cửa, một mình trốn trong nhà lén lau nước mắt.
Tối hôm qua, khi cô đang xếp vali thì Chu Thanh Tiện kéo ống tay áo cô mà gào khóc, khóc giống như một đứa trẻ chưa cai sữa, nước mắt nước mũi lẫn vào nhau chảy tí tách xuống sàn nhà, chọc Chu Thanh Dao bật cười.
“Chị, chị có quên em không…”
“Sẽ không.”
“Chị, chị sẽ còn về chứ?”
“Sẽ.”
Cậu bé nhân lúc người lớn không ở trong phòng, lại gần tai cô thủ thỉ: “Anh Mèo Máy kia…cũng đi cùng chị chứ?”
Lòng cô như bị gai đâm, cô đơn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Thanh Tiện nhỏ mà lanh, rõ ràng mình khóc thành người nước mắt, lại không thể nhìn nổi dáng vẻ đau lòng khổ sở của chị mình, lảo đảo tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo chị gái, thuận tiện cọ hết nước mũi dính nhão lên người chị.
“Chị, chị nhất định phải sống tốt nhé.”
Chu Thanh Dao cười khan, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đen nhánh, cây gai nhọn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368639/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.