Ngay sau khi ngừng dùng thuốc, thuốc mê thế hệ mới được đào thải khá nhanh. Tầm mười phút sau, Xuân Thanh tỉnh lại.
"Cô bé! Em cừ lắm!" Vị bác sĩ trực phòng mổ vừa kiểm tra vừa nói với Xuân Thanh.
Trải qua cơn thập tử nhất sinh, ánh mắt rời rạc dần dần có tiêu cự. Nhưng cõi lòng Xuân Thanh thì chưa được bình yên.
Đến tối, Xuân Thanh được chuyển lên phòng bệnh.
Mẹ nhìn cô con gái nhỏ, nước mắt vui mừng chảy dài suốt đoạn đường di chuyển.
"Cố lên nha con gái của mẹ!" Mẹ yêu thương nhìn Xuân Thanh.
Xuân Thanh nhìn mẹ, khẽ dướn môi. Có bao nhiêu điều muốn biết vào thời khắc này nhưng khó mà mở miệng thành lời.
Như đoán được ý, mẹ lau vệt nước mắt trên má cô rồi nói: "Hoàng Nam ổn. Con yên tâm."
"Muốn thăm Hoàng Nam, con phải cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt!" Mẹ động viên.
Vậy mà, khi Xuân Thanh còn chưa đủ sức để thăm anh, ngoài phòng bệnh đã có vị khách muốn vào thăm cô.
Đó là một người đàn ông trung niên.
"Anh Lâm! Chuyện này để sau. Con bé mới vừa tỉnh, tâm chưa tĩnh. Nó không chịu nổi khi gặp lại bất kì hình ảnh nào liên quan đến nhát dao đó."
"Anh chỉ nhìn con một chút thôi!" Người đàn ông trung niên đứng ngoài phòng bệnh khẽ khàng nhìn cô con gái mà suốt mười tám năm qua ông không hề hay biết.
"Xuân Lan như thế nào rồi?"
"Con bé đã bình tâm hơn khi nghe anh kể hết mọi chuyện!"
Đêm qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723675/chuong-36.html