Trong giấc mơ dài đi tìm người thương, Hoàng Nam đã thấy Xuân Thanh. Cô đang đứng bơ vơ ở sân ga đêm nào. Đôi mắt to đen ngơ ngác ngóng trông người đến tiễn.
Tiếng còi tàu rời bến ngân dài, Xuân Thanh ứa lệ bước lên. Hoàng Nam cố chạy, chạy nhanh thêm chút nữa. Đoàn tàu đã dịch bánh. Vậy mà anh vẫn chưa đến được nơi. Trông theo bóng con tàu đi, Hoàng Nam hoảng hốt gắng sức gọi thật lớn: "Xuân...Thanh!"
Anh mở choàng đôi mắt.
"Anh trai, anh đã tỉnh!" Hoàng Việt bật dậy khỏi chiếc ghế. Cậu đau lòng nhìn vào đôi mắt còn rời rạc của anh trai.
"Anh Vinh, anh trai em đã tỉnh!" Cậu vui mừng gọi ngay cho Lê Vinh.
Anh ta nhanh chóng có mặt tại giường bệnh. Kiểm tra các chỉ số chức năng sống cho Hoàng Nam.
"Hoàng Nam, cậu giỏi lắm! Cố lên rồi mọi việc sẽ ổn thôi!" Lê Vinh nhìn bạn mình động viên.
"Lê...Vinh!" Tiếng gọi thều thào.
Nhìn vào đôi mắt lo âu của Hoàng Nam, Lê Vinh biết được cậu ta muốn hỏi điều gì.
"Xuân Thanh đã qua cơn nguy kịch. Vết thương em ấy phục hồi rất tốt!"
Cơ mặt Hoàng Nam dần thả lỏng, môi dướn nụ cười. Nụ cười của kẻ vừa dạo quanh một vòng sinh tử nhợt nhạt, khô héo. Lê Vinh thấy mà xót xa. Lòng thầm cầu mong thằng bạn mình đừng nhắc thêm một từ nào liên quan đến con nhỏ học trò đó nữa.
Lời cầu mong của Lê Vinh chưa đủ thành ý nên khi đã tỉnh táo hơn, anh nghe Hoàng Nam bảo Hoàng Việt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723673/chuong-37.html