Lãnh trọn nhát dao oan nghiệt, Xuân Thanh dần đuối sức. Hơi thở cô nông dần, nông dần, có nguy cơ đứt gãy.
Cô đưa mắt cố tìm Hoàng Nam. Cố hít thêm chút ôxi để kéo dài sự sống.
Gương mặt đau khổ đến tuyệt vọng của anh đập vào đáy mắt mông lung. Nó mờ dần, nhòe đi rồi mất hẳn.
Xuân Thanh sợ hãi muốn gọi: "Anh Hoàng Nam!" Rồi nói với anh: Nếu có kiếp sau em sẽ đợi anh dưới giàn hoa tigôn đỏ.
Nhưng sức đã cùng, lực đã kiệt, Xuân Thanh chẳng thể nào gọi được tên anh. Chẳng thể nào nói thêm câu hứa hẹn.
Cô chìm vào bóng tối.
Xuân Thanh đi, đi mãi, lạc về mái trường xưa. Lạc về những ngày tháng có cô học trò áo trắng tinh khôi quấn quýt bên chàng trai khoát chiếc áo màu thiên thanh, ngày hai buổi đến trường. Lạc về căn nhà ai đó có giàn hoa tigôn đỏ. Có người cô thương ngày ngày dệt ước mơ tương lai cho cô bằng con đường học vấn. Sửa từng câu văn, từng bài luận, lặng lẽ bên cô qua các kì thi.
Anh luôn nói: "Em cứ thỏa mái mà làm bài! Anh tin em sẽ đỗ!"
Khi cô nhận giấy báo tuyển thẳng vào Đại học thành phố A, anh lại nhìn cô cười, khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài và bảo: "Bước tiếp đi em! Mạnh mẽ tiến về phía trước! Rồi em sẽ có cả một tương lai như em mong đợi."
Cô bước lên tàu. Người thắp sáng tương lai cho cô vẫn còn đứng đó. Thần sắc nhạt dần, nhạt dần...chợt tan biến.
Xuân Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723677/chuong-35.html