Sau khi tốt nghiệp, Nhan tiên sinh không còn treo đèn đọc sách hay tra tư liệu nữa, nhưng đến khi biết được vấn đề của con trai thì ông như lâm vào đại dịch, rầu rĩ mấy đêm liền, ông theo thói quen nghề nghiệp mà dùng SWOT* phân tích sự việc, liệt kê cặn kẽ từ trong ra ngoài, có điều đây không phải là nghiên cứu về sự cạnh tranh, mà là nghiên cứu về mức độ rủi ro và nguy hiểm.
Qua quá trình đắn đo suy nghĩ, Nhan tiên sinh cảm thấy Nhan Húc bây giờ đã bắt đầu dần dần thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài, và trong tương lai cậu sẽ có đời sống tốt hơn và thoải mái hơn với môi trường mà độ nhận thức và tiếp nhận của con người ở đó cao hơn những nơi khác.
Nhưng dù ông chuẩn bị nhiều thế nào, cũng không ngăn nổi một lời của bà Nhan: “Để Nhan Húc một thân một mình ra nước ngoài em không yên tâm được, nếu không thì em đi với con sẵn tiện chăm sóc cho thằng bé luôn.”
Nhan tiên sinh chau mày — vấn đề này lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông.
Thành thật mà nói cho dù ông có gửi Nhan Húc nhờ người bạn của mình bên đó trông chừng, thì ông cũng không thể yên tâm nổi.
“Hay là vầy, để anh xem coi có thể chuyển công tác qua bên đó làm được hay không.”
“Còn Khả Khả thì sao đây? Cũng đâu thể để Khả Khả lại một mình.”
Một bên là heo vàng, một bên là minh châu, Nhan tiên sinh chìm vào im lặng, hơn nữa con gái ngày càng trổ mã xinh đẹp, nếu ông mà không đi đón con bé về nhà, thì lập tức sẽ có kẻ chớp thời cơ ngay.
Cuối cùng bà Nhan nhẹ giọng bảo: “Anh đừng lo nghĩ nhiều quá, con cái nó rồi cũng trưởng thành, sẽ có quyết định của riêng mình, ở nhà thì ít ra ngoài thì nhiều, bây giờ cứ cho các con ở với chúng ta thêm vài năm nữa đi hẵng hay.”
Nhan tiên sinh áy náy nhìn bà Nhan: “Vốn dĩ lần này anh muốn hai vợ chồng mình có không gian riêng, nhưng lại vì chuyện học hành của bọn nhỏ mới dẫn chúng theo. Đợt sau anh sẽ xin nghỉ lâu hơn, khi đó chỉ có anh và em thôi, cho hai đứa nó ở nhà.”
Nhan Khả đứng ở ngoài chuẩn bị gõ cửa: Con nghe thấy hết rồi nha.
Cô tới tìm ba mẹ tính bàn với họ chuyện đi du học, chuyến này cả nhà bọn họ đi hết, không chỉ vì cuộc phỏng vấn của Nhan Húc, mà còn vì tìm hiểu giao lưu với trường học nơi Nhan Khả sẽ học tập trong tương lai khi đến năm ba đại học.
Hiện tại Nhan Húc xong nhiệm vụ đã chuồn về trước, giờ có mình Nhan Khả nên cô cảm thấy mình có chút dư thừa, đành quay về phòng.
Trên đường đi về, Nhan tiên sinh nghe Nhan Khả sẵn tiện nhắc tới chuyện cô không muốn em trai ra nước ngoài học quá sớm.
“Đợi thêm hai năm nữa, đến lúc đó ba cũng qua đấy, vừa đúng lúc thích hợp.”
Sau khi nghe xong, đúng thật là vừa lúc luôn.
Bà Nhan vẫn không nỡ, càng không yên tâm, vì vậy hoàn toàn đồng tình với ý kiến của con gái.
Nhan tiên sinh nhíu mày: “Hai mẹ con cứ chăm kỹ thằng bé như thế, thì sau này làm sao nó tự lập được đây?”
Bà Nhan binh con trai: “Có gì mà không tự lập được chứ? Hồi nhỏ không phải anh từng đưa con nó ra ngoài học tán đả đó sao, ở đó không ai quen biết mà thằng bé vẫn trải qua rất tốt đấy thôi.”
Nhan Khả nhàn nhạt tiếp lời: “Đúng vậy, ngày đó may mắn gặp Tần Thâm quan tâm em ấy, sau này vẫn còn có William, Smith, không gặp người này thì có người khác mà ba.”
Nhan tiên sinh không đáp, trên đường đi đều gắt gao cau mày.
Lúc về nước, Nhan Húc đến sân bay đón bọn họ.
Trùng hợp là, cậu cũng dẫn theo Tần Thâm tới.
Tần Thâm bình thường rất ít khi nói tới sinh hoạt trong trường của mình, mỗi cuối tuần được nghỉ đều sẽ đến thăm hỏi Nhan gia, thường xuyên gặp mặt cho nên không thấy có thay đổi gì nhiều, nhưng bây giờ mới cách nửa tháng không gặp, mà sự cường kiện cứng rắn do quân đội huấn luyến đứng trong đám đông trông vô cùng nổi bật, vai thẳng, eo chắc, ánh mắt trong suốt sắc bén, loại khí chất này thật khiến cho người không rời nổi mắt.
Tần Thâm chính là kiểu con nhà người ta mà các bật phụ huynh mong muốn nhất, thành thục ổn trọng, đã vậy lớn lên còn đẹp trai sáng sủa, không những bà Nhan yêu thích hắn, mà hắn còn rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Nhan Khả.
Có lẽ vào cái lần đầu tiên khi cô gặp Tần Thâm, thì hắn đã cùng với em trai mình dính lấy nhau rồi, chỉ là Nhan Khả chưa từng nghĩ tới phương diện kia mà thôi.
Và giờ cũng là lần đầu tiên cô thản nhiên quan sát Tần Thâm thật kỹ.
Tần Thâm đang giúp nhà họ sắp hành lý lên xe, vai ra vai. eo ra eo, cơ bắp dưới ống tay áo theo động tác phồng lên hạ xuống.
Nhan Húc lắc đầu như trống bỏi, hai miệng một lời: “Chưa ạ.”
Nhan tiên sinh đứng đằng sau đóng cốp xe, làm như lơ đãng nói chen vào: “Chia tay với bạn gái trước rồi sao?”
Nhan Húc nhìn Tần Thâm, Tần Thâm nhíu mày: “?”
Nhan Khả ngược lại phản ứng rất nhanh, nói: “Cậu ấy làm gì có bạn gái mà chia ba, do con hiểu lầm thôi. Ba này, chuyện đã lâu thế rồi, mà ba vẫn còn nhớ nữa.”
Tần Thâm cũng nói: “Bác trai, con chưa bao giờ có bạn gái cả.”
Nhan tiên sinh khó hiểu, nhưng vẫn thở phào một hơi, rồi lại cảm thấy lo lắng hơn.
Những người khác không để ý lắm về đề tài này, sắp xếp đồ đạc trong bãi đỗ xe đâu ra đó xong chuẩn bị đi về.
Nhan Húc vui vẻ ngồi lên chiếc Buick Tần Thâm lái tới, Nhan Khả cũng nhanh chóng theo sau.
Xe vẫn còn mới, được bảo dưỡng khá tốt, còn có thể ngửi thấy mùi của bao da ghế, Nhan Khả vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Cậu mua xe khi nào vậy?”
Tần Thầm nhìn qua gương chiếu hậu, lui xe, nói: “Lão tứ mua, dùng chung xe.”
Chiếc xe ở Nhị Quán là do Dương Mục Tâm mua, khi nào có việc vặt hay đón Nhan Húc thì có mà chạy, ghế phụ là dành riêng cho cậu, Nhan Húc ngồi phía trước mang theo không ít thứ, vừa lên xe cái lấy PSP ra chơi, gọi Nhan Khả: “Chị, đằng sau xe có đồ ăn vặt á.”
Nhan Khả mở cái túi nhỏ phía sau ra, có không ít đồ ăn, ngay cả sữa chua nhà họ hay mua cũng có nốt.
Nhan Khả đưa một hộp cho Nhan Húc, rồi ngồi ngay lại cầm điện thoại nhắn tin.
Hẹn thời gian với bạn trai xong, Nhan Khả cất điện thoại nhịn không được cười cười, ngẩng đầu liền thấy Nhan Húc đang cắm ống hút vào hộp đưa tới sát miệng Tần Thâm.
Tần Thâm thừa dịp đèn đỏ quay đầu hút một phát.
Nhan Khả nhìn hành động quen thuộc của hai người, chợt mở miệng: “Nhan Húc, bài tập hè em làm hết chưa?”
Nhan Húc u oán liếc cô, buông hộp sữa chua xuống, cất máy chơi game đi, nghiêm túc ngồi thẳng.
Về nhà cất hành lý xong, Nhan Húc mang theo bài tập hè muốn đi với Tần Thâm.
Buổi chiều Tần Thâm còn có lớp, Nhan Húc cũng vội vàng bận rộn như hắn.
Nhan Khả nhắc nhở cậu: “Lo học hành cho tốt, em đã hứa với mẹ sau khai giảng sẽ đuổi kịp Phi Phàm, nếu không thực hiện được thì dù em có uống rượu hút thuốc cả nhà cũng sẽ đưa em ra nước ngoài đấy biết chưa.”
Nhan Húc phiền muộn gật đầu.
Mắt thấy con trai càng ngày càng quấn lấy người ta, lông mày Nhan tiên sinh như muốn dính lại với nhau, thế nhưng vẻ mặt vẫn bình đạm trò chuyện phiếm với Tần Thâm, nói từ trường học của hắn đến việc kinh doanh hoạt động của Nhị Quán.
Tần Thâm đi học ở trường luôn mặc quân phục, đeo quân hàm, mà kỷ luật trong quân đội tương đương với loại hiệp nghị bảo mật, vì thế nên hắn rất hiếm khi đề cập tới chuyện trong trường, kể cả người nhà họ Nhan cũng không tiện hỏi.
Hiện tại vấn đề Nhan tiên sinh hỏi cũng không liên quan đến cơ mật: “Con học năm hai rồi nhỉ, khi nào mới nhập ngủ?”
Tần Thâm trả lời: “Thường thì sau tốt nghiệp mới phân quân khu, nhưng đến năm ba con chọn vào bộ đội đặc chiến, nên có thể sẽ ra trường sớm hơn dự định.”
Bản thân Tần Thâm luôn rất quyết đoán có kế hoạch đàng hoàng, vững vàng đi từng bước một, nếu Tần Thâm mà là con trai ông, thì nhất định không cần ông phải lo.
Cơ mà Nhan tiên sinh vẫn có chút bận tâm: “Vậy sau này bao lâu con mới về một lần?”
“Hai năm đầu sẽ không có ngày nghỉ, về sau cứ mỗi năm là có bốn mươi lăm ngày phép ạ.” Tần Thâm nói, “Tới lúc đó con sẽ đến thăm ngài cùng bác gái.”
Nhan tiên sinh nhìn người con trai trước mặt mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ông giơ tay vỗ tấm lưng Tần Thâm, nói: “Bác trai rất khâm phục dũng khí và nghị lực của con, ra dáng một người đàn ông vô cùng, giỏi lắm, hãy cô gắng kiến trì với những gì con muốn làm.”
Hẳn là do hắn ít được người lớn đối xử như thế với mình, nên tai Tần Thâm có chút nóng khi được Nhan tiên sinh hào hoa phong nhã ân cần hỏi thăm.
Nhan Húc sang thúc giục: “Ba, anh Thâm còn có lớp, hai tụi con phải đi thôi.”
Nhan tiên sinh gật đầu: “Đi đi, bớt phiền tới Tần Thâm nha con.”
Nhan Khả thay một bộ váy rồi đi ra, thì thấy Nhan Húc chưa ở nhà được bao lâu đã đi theo người ta, cô nhắc nhở vị cha già: “Ba, bài tập hè Húc Húc còn chưa làm xong đâu.”
“Không sao, có Tần Thâm kèm cặp thằng bé mà.”
Nhan Khả sâu xa gật đầu, chợt để ý thấy cha già đang nhìn mình, quay một vòng phô bộ váy mới, nói: “Đẹp không ba?”
Nhan tiên sinh rời mắt khỏi cái váy hở eo của cô, nghiêm mặt gật đầu.
“Đẹp lắm, nhưng đừng mặc như vậy trước mặt ba con, ông ấy không vui kia kìa.”
Nhan Khả đắc ý nói: “Con đi đây, chắc tối nay con không về ăn cơm đâu.”
Nhan tiên sinh: “Từ từ đã, đúng lúc ba cũng phải đến công ty, để ba chở con đi.”
Nhan Khả và bà Nhan cùng dẩu môi, đứng tại chỗ tự nhủ trong lòng, ba canh chừng con như vậy làm gì, đáng lý ba nên canh chừng con trai cưng của mình bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ nhà theo người khác mới đúng nhá.Tác giả có lời nói: Chương này giải thích cho mọi người biết lý do tại sao Nhan Húc có thể qua đêm với Tần Thâm, và tất nhiên quan trọng nhất chính là Nhan tiên sinh tin tưởng Tần Thâm, nhưng ông không ngờ đứa con trai nhỏ của mình lại là bé heo dính người như thế: Heo con nhà ta chạy mất rồi.
*Phân tích SWOT là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược. SWOT là tập hợp viết tắt những chữ cái đầu tiên của các từ tiếng Anh: Strengths (Điểm mạnh),Weaknesses (Điểm yếu),Opportunities (Cơ hội) và Threats (Thách thức) – là một mô hình nổi tiếng trong phân tích kinh doanh của doanh nghiệp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]