Riftan nheo mắt và quay nhìn lại nàng. Max đẩy Riftan về phía trước và chìa tay lên trời. Một nàng tiên có kích thước bằng lòng bàn tay vỗ đôi cánh trong suốt của mình và quay cuồng trên đầu nàng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống và phát ra một tiếng kêu the thé. Sau đó, từ một nơi nào đó, năm sáu nàng tiên nữa bay đến và lượn quanh đầu của họ.
“Những thứ này là gì?”
Riftan càu nhàu và nhăn nhó. Max thốt lên với một nụ cười tươi khi nghĩ đến việc được sống.
“Đây là gia đình tiên tử do các pháp sư lai tạo. Chắc họ đang tìm kiếm chúng ta đấy!”
Nàng vội vàng lục trong túi và lấy ra một tờ giấy da và cây bút lông. Tuy nhiên, mực đã bị đông cứng và rất khó để viết. Nàng thu thập năng lượng phép thuật trong tay để làm tan mực, vội vàng viết lên giấy da rằng cả hai đều an toàn. Và sau khi nói thêm rằng họ cần được hỗ trợ khẩn cấp vì sắp hết thức ăn và manastone, nàng do dự và nhìn lên Riftan.
“Em nên nói gì nữa đây?”
Riftan cúi đầu, nhìn lướt qua tấm giấy da, sau đó nhìn lại bức tường đá như để đo khoảng cách.
“Chúng ta sẽ đi về nơi mà chúng ta đã rơi xuống, nên bảo họ hãy đến đó.”
Nàng đặt mảnh giấy da vào lòng bàn tay, viết nguệch ngoạc trên đó, rồi tháo dây cột tóc và buộc chặt nó quanh eo của nàng tiên. Một nàng tiên nhỏ lấp lánh màu ngọc lục bảo ôm tờ giấy da trước ngực và tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1904987/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.