Nhưng Tề gia vẫn còn, Cao đường (cha mẹ) vẫn còn, Nhị ca không thể và không cho phép mình cùng Nhị tẩu sinh t.ử đồng quy. Nhưng trong mắt Nhị ca cũng không còn thần thái nữa. Hắn không còn cầm bút hay viết văn, càng đừng nói đến việc sau này ra vào miếu đường (triều đình). Vì vậy, chiến loạn ở Biên giới phía Bắc năm xưa ta còn có thể mong chờ Đại ca hồi triều, ta sinh Hoàng t.ử có công còn có thể mong đợi Tề gia trở về Kinh thành, nhưng dù tương lai còn bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu khả năng, Nhị ca cũng không có ngày tỏa sáng trở lại nữa. Nhị ca giờ đã hai mươi sáu tuổi, nhưng sinh mệnh của Nhị ca đã chấm dứt vào năm hai mươi mốt tuổi đó, không còn tương lai nữa.
Minh châu vô song ngày xưa bị đập vỡ hoàn toàn, rơi rớt trong bụi bẩn, không còn tìm thấy một tia ánh sáng nào nữa.
“Nhị ca.” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhị ca như thể đang nắm một khúc củi trôi sắp bị dòng sông cuộn xiết cuốn đi. Không có hồn vía, không có sinh khí cũng không sao, Nhị ca ít nhất vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt ta gọi ta là Tiểu muội. Bàn tay hắn thô ráp nhưng lòng bàn tay có hơi ấm. Hắn là Nhị ca ta từ nhỏ đã dạy ta đọc sách viết chữ, là Nhị ca thấy ta nghịch ngợm không chịu học nhưng vẫn cưng chiều và kiên nhẫn dạy dỗ ta hết lần này đến lần khác.
Nhị ca im lặng để ta nắm lấy hắn, chậm rãi giơ tay kia lên khẽ xoa đầu ta. Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999407/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.