Ta hiểu sự hối tiếc của Phụ thân, cũng hiểu nỗi đau lòng của Người. Người phù hợp để xoay sở giữa hậu cung thì buồn bã chuyển đến tiểu viện Tế Châu, còn người phù hợp với cuộc sống đơn giản lại bị ràng buộc trong tường cao vây kín này.
Nhưng điều này lại có thể trách được ai? Bi ai của Tề gia, vốn dĩ là thực tế vô thường của nhân thế.
Ta nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nép vào đầu giường nói: “Phụ thân đừng lo lắng. Dù con ở trong cung cũng không ai dám khi dễ con đâu. Ba người con trai của Hoàng thượng, cũng là ba tiểu ngoại tôn của Phụ thân. Ký nhi và Nghị nhi đã được ba tháng tuổi, Giác nhi cũng sắp hai tuổi rồi. Đều là con tự mình sinh hạ. Con có phải là rất giỏi không?” Ta nũng nịu bằng lời lẽ nhẹ nhàng êm dịu: “Phụ thân nhìn xem, chúng đều là tiểu Hoàng tử, Tề gia chúng ta vẫn đã làm được việc tối ưu hóa huyết mạch Hoàng gia rồi.”
“Hồ đồ.” Phụ thân quở trách ta nhưng trong mắt không có ý trách cứ, mà lại thở dài sâu sắc: “Vi phụ tự phụ tài giỏi, nhưng cuối cùng khó lòng địch nổi Quân vương ở trên. Để môn vọng Tề gia bị vấy bẩn, là lỗi lầm của vi phụ.”
“Phụ thân!” Nhị ca, Nhị tỷ và ta đều giật mình.
Phụ thân khẽ phẩy tay, ra hiệu chúng ta không cần nói nhiều. Người nhìn Nhị ca và Nhị tỷ nói: “Vết xe đổ của người đi trước là bài học cho người đi sau. Những lời vi phụ muốn dặn dò các con đều đã nói qua rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999408/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.