Mẫu thân thấy ta run rẩy muốn khấu bái, nhưng ta đã lao vào lòng Người. Mẫu thân chỉ còn biết gạt nước mắt, lặng lẽ kéo tay ta dẫn đến trước giường Phụ thân, ra hiệu cho những người khác không cần bái lạy nữa. Sắc mặt Phụ thân tái xanh, trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mê, Người lẩm bẩm gọi tên gì đó.
Phụ thân, là con, là con, con là A Âm. Con không phải Chiêu nghi trong Hoàng cung, con là A Âm, con gái út của Tề phủ. Con đã về nhà rồi. Ta nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiến lại gần Phụ thân, ngay cả hơi thở cũng cố gắng giữ cẩn thận. Ta quá sợ hãi, ta sợ chỉ cần ta thở mạnh một chút thôi cũng sẽ làm kinh động đến Phụ thân, mà Phụ thân ta hiển nhiên đã không thể chịu đựng thêm bất cứ sự quấy rầy hay xúc động nào nữa rồi.
“Phụ thân giờ thần trí không còn rõ ràng, chỉ thỉnh thoảng tỉnh táo một lát, là lúc Người muốn gặp muội.” Giọng nói nghẹn ngào của Nhị tỷ nhẹ nhàng vang lên bên tai. Ta ngây người ngẩng đầu nhìn Nhị tỷ đã năm năm không gặp. Thiếu nữ phong hoa năm xưa giờ đã xuất giá thành phụ nhân, nhưng sự thương xót và dịu dàng trong mắt lại không hề thay đổi chút nào.
Ta ôm eo Nhị tỷ, giấu đầu trong lòng Nhị tỷ mà thút thít khóc. Xung quanh ta là những người thân ta ngày đêm mong nhớ. Đáng lẽ đây phải là một khoảnh khắc viên mãn và ngọt ngào biết bao, nhưng Phụ thân ta lại đang ở giây phút hấp hối.
“Tiểu muội, đừng khóc nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999406/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.