Sau lời nói tuyệt tình vào rạng sáng hôm nay, dù thời gian chưa trôi qua nổi một ngày nhưng Cao Vĩ Thành đã tự hối hận cả ngàn lần.
Anh đã lựa chọn công ty, lựa chọn sự nghiệp mà ba anh để lại, sẵn sàng từ bỏ tình cảm cá nhân để cứu vớt di vật của ba. Nhưng hiện tại, khi thấy Dương Đoan Ngọc đứng ở cổng nhìn vào, Cao Vĩ Thành lại muốn níu kéo cô lại.
Cao Vĩ Thành chỉnh lại tóc, rồi đi ra cổng gặp cô. Khi mở cổng, Cao Vĩ Thành có chút ngập ngừng, anh không biết nên nói gì với cô vào lúc này.
Dương Đoan Ngọc khi thấy anh ra mở cổng, cô muốn bỏ chạy đi nhưng chân lại đứng im như tượng, đến khi cô hoàn hồn thì anh đã ra đứng trước mặt cô.
"Sao em lại đến đây?".
Giọng Cao Vĩ Thành không nhỏ không to, nhưng cũng đủ làm cho Dương Đoan Ngọc nghe thấy sự mệt mỏi trong đó, trong thâm tâm cô lại nổi lên sự nực cười.
Anh mệt mỏi chỉ vì thú nhận việc mình có con với người khác?
Thấy Dương Đoan Ngọc đứng im, mặt không cảm xúc, Cao Vĩ Thành lại thấy luống cuống, anh nhẹ giọng:
"Vào nhà ngồi nghỉ xíu đi".
"Em đói!".
Chẳng biết thế nào, Dương Đoan Ngọc lại nói với anh rằng bản thân mình đói, trong đầu cô có hàng ngàn lời chất vấn với anh, nhưng không hiểu sao bản năng kho mở miệng ra lại bảo mình đói. Cả ngày nay cô không ăn, nhưng vì bận tâm tới chuyện này mà cô không cảm thấy đói, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3643240/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.