Trong một khoảnh khắc nào đấy, khi nghe câu Thích em thật đấy từ Cao Vĩ Thành, bất giác Dương Đoan Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của người nào đấy.
Dương Đoan Ngọc ôm đầu choáng váng, cô cắn lưỡi cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Tâm trí của cô lúc này chỉ toàn là hình bóng của mà cô lại đang dần cuốn theo người ấy.
“Đừng đi mà.....” Dương Đoan Ngọc thốt ra lời.
Thấy cô lúc này, Cao Vĩ Thành không biết vì sao cô lại đau đớn như vậy, anh lo là cô có bệnh nền nên lo lắng ôm cô.
“Đoan Ngọc em có nghe anh nói gì không?“.
Lúc này Lưu Mộng Giao, Chu Hoài Nghi, Bùi Mỹ Huệ, Đào Hải Quỳnh chạy từ trên lầu xuống. Khi nãy họ ngồi ở lầu trên theo dõi thì thấy Dương Đoan Ngọc ôm đầu gục xuống, lo sợ có chuyện gì đó xảy ra nên họ gấp rút chạy xuống.
“Nọc Nọc cậu có sao không?” Bùi Mỹ Huệ lo lắng hỏi.
Nhìn Dương Đoan Ngọc dần dần ngất lịm trong vòng tay của Cao Vĩ Thành, Bùi Mỹ Huệ muốn đẩy tay Cao Vĩ Thành ra nhưng Chu Hoài Nghi cản lại. Dáng vẻ cao lớn của Cao Vĩ Thành, lỡ Dương Đoan Ngọc cần đi bệnh viện thì còn có anh phụ giúp bọn cô đem Đoan Ngọc đi.
“Tỉnh dậy nói chuyện đi em” Cao Vĩ Thành lay lay cô.
Sắc mặt của Dương Đoan Ngọc tái dần, môi nhợt nhạt, Bùi Mỹ Huệ sốt sắng:“Này, đừng lay cậu ấy nữa, mất thời gian lắm, đem tới bệnh viện nhanh“.
Cao Vĩ Thành ngẩng đầu lên hỏi:“Các em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3484474/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.