Bóng dáng của Dương Đoan Ngọc chạy từ cầu thang đi xuống, Cao Vĩ Thành cất điện thoại vào túi quần rồi dang hai tay ra như thể muốn cô chạy nhào vào lòng anh.
Thấy hành động trẻ con này của Cao Vĩ Thành, Dương Đoan Ngọc bĩu môi khinh thường, cô đập một cái vào cánh tay anh:“Gặp em có chuyện gì?”
“Muốn gặp em là phải có lí do hả” Cao Vĩ Thành ghẹo cô.
“Chứ sao nữa“.
Anh bật cười rồi nắm tay cô, kéo sang bụi cây gần đó.
“Hôm nay anh có việc muốn nói với em”
“Việc gì?” Dương Đoan Ngọc hỏi.
Cao Vĩ Thành thở dài, nét mặt lúc này của anh không còn vui nữa, đôi mắt chợt đượm buồn luyến tiếc nhìn sâu vào gương mặt cô.
“Tuần sau anh phải sang Nga du học, chuyến đi này phải kéo dài tận sáu năm“.
“Thật sao?” Dương Đoan Ngọc bất ngờ, cô cười tươi nhảy cẫn lên:“Chúc mừng anh nha, học tốt sau này thành tài nhớ đừng quên em“.
Quên cô sao? Cao Vĩ Thành bật cười:“Làm sao anh quên em được chứ, anh sống tới tận bây giờ chẳng phải là nhờ em hay sao?”
“Em chỉ nói đùa vậy thôi, mà sao anh lại chọn đi du học Nga vậy” cô thắc mắc.
Cao Vĩ Thành rời ánh nhìn khỏi cô, ngước đầu lên bầu trời cao vút ấy nói:“Anh được cử sang Nga đào tạo sĩ quan bên đấy, có thể nhiều năm sẽ không về nước, anh có thể nhờ em một việc được không?”
“Việc gì, cứ nói đi, nếu giúp được thì em sẽ giúp“.
Anh quay về nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3484473/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.