Tần Tắc Sùng: [Định đi đâu?]
Thẩm Thiên Chanh nhìn giao diện trò chuyện rồi lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang lười biếng đứng cách cô không xa. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết có đang nghe Lạc Địch tỉ tê hay không.
Cô gõ chữ trả lời: [Về nhà.]
Tần Tắc Sùng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Trời sinh anh có cặp mắt đào hoa, lại thêm gương mặt có chút lạnh lùng, vẻ mặt dửng dưng không màng sự đời thêm vài phần không đứng đắn mê người.
Cô bị anh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, nghĩ qua nghĩ lại, Thẩm Thiên Chanh cúi đầu bổ sung: [Thiên Đồng Hoa Phủ.]
Thiên Đồng Hoa Phủ chính là căn tứ hợp viện mà tối qua cô ngủ lại. Năm ấy sau khi việc liên hôn được quyết định, bởi vì hai người ở hai nơi nên phòng tân hôn cũng được chuẩn bị hai căn.
"Anh hai, anh từ bi hỉ xả cho em mượn xe đi. Em bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi nữa. Em nhất định sẽ cẩn thận, anh đừng nói với anh em..."
Sở dĩ Lạc Địch kiên trì như vậy là bởi vì xe của Tần Tắc Sùng là chiếc mà cậu đã mơ ước từ lâu. Cả đời này chắc cậu chẳng mua nổi nó thế nên hiện giờ chỉ cần có thể lái một lát thôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Thẩm Thiên Chanh nghĩ, anh hai em hiện giờ là tên yêu quái máu lạnh đó.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại báo có tin nhắn mới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-voi-doi-tien/2896856/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.