Sau khi nằm xuống giường được nửa tiếng thì Thẩm Thiên Chanh mới ý thức được rằng Tần Tắc Sùng đã trở về. Mặc dù căn tứ hợp viện này là một trong những căn nhà tân hôn của hai vợ chồng nhưng vì vừa mới từ Ninh Thành chuyển tới Bắc Kinh thế nên cô vẫn bị lạ giường. Giữa lúc mơ màng, muốn tỉnh cũng chẳng tỉnh lại được hình như Thẩm Thiên Chanh nhìn thấy cửa phòng ngủ bị đẩy từ ngoài vào. Bên trong phòng là bóng tối vô tận, phía bên ngoài là ánh đèn hành lang lờ mờ. Ánh sáng bị thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn lại, tạo thành chiếc bóng in dài trên mặt thảm trải sàn. Hàng mi cô khẽ run rẩy, người đàn ông ấy đứng ngược chiều ánh sáng khiến cô không thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt anh.
Anh đứng trong quầng sáng, một tay đang tháo cúc áo sơ mi trên cổ. Anh nhìn người con gái đang nằm trên giường được chiếc chăn bông đắp kín mít, chỉ thấy rõ mái tóc dài tán loạn trên gối.
"Cô ấy ngủ lâu chưa?"
"Vừa mới ngủ..."
"Cậu chủ, cậu không vào sao?"
"Tôi sang phòng ngủ phụ ngủ."
Sau đó, tiếng nói chuyện giữa người đàn ông và người giúp việc dần biến mất.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên.
—
"Mợ chủ, tổ yến sắp nguội rồi."
Bác quản gia nhìn mợ chủ nhà mình khuấy bát tổ yến suốt hơn một phút đồng hồ cuối cùng không nhịn được nữa bèn lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Thiên Chanh nghe vậy thì giật mình, sắp xếp lại suy nghĩ sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-voi-doi-tien/2896859/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.