Tần Tắc Sùng tắm xong đi ra liền nhìn thấy người con gái để chân trần đang ngồi trên chiếc ghế chân cao. Vòng eo mảnh khảnh của cô giấu bên dưới chiếc váy ngủ hai dây.
Anh mới tắm xong nên mái tóc đen rối vẫn còn hơi ướt, tóc mái tùy ý vương trên trán nhìn quyến rũ hơn ngày thường. Bàn tay anh giống như vô tình đặt lên mái tóc dài của cô: "Em vứt đi rồi?"
Thẩm Thiên Chanh chớp chớp hàng mi xinh đẹp, trách anh: "Em cần bút viết cơ mà, thứ anh đưa cho em là gì chẳng lẽ trong lòng anh không biết à?"
"Biết chứ."
Tần Tắc Sùng đáp trả hai chữ, vẻ mặt lười biếng: "Chúng ta có thể từ từ ôn tập lại yêu cầu của em— hình dáng của nó có đúng là bút không?"
"....Đúng."
Tuy rằng không thể viết chữ, chỉ để phục vụ tình thú, thế nhưng hình dáng giống hệt cái bút, nên cũng có thể gọi là bút.
"Lần trước đã từng dùng rồi, em nên nhớ chứ."
"......."
Lần trước đó đã là chuyện của năm ngoái rồi, lúc ấy anh dùng nó để ve vãn cô, rất mới lạ. Ừ, cô cũng rất vui vẻ.
"Em bảo tối nay cần dùng gấp, anh nghĩ tới chuyện kia cũng rất bình thường thôi."
Người đàn ông lại bồi thêm một câu, anh hỏi: "Chỗ nào không phù hợp?"
Thẩm Thiên Chanh ho khan vài tiếng, chỗ nào cũng thích hợp hết, là do lúc tối cô không nói rõ: "Dù sao cũng ném đi rồi, giờ em phải đi ngủ để sáng mai còn dậy sớm đi làm nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-voi-doi-tien/2896854/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.