Chương trước
Chương sau
Sáng sớm mở mắt ra, Nhiếp Hàn Sơn đã không còn ở trong phòng nữa rồi. Từ trong sân, có tiếng hắn và ông Lâm đang tán gẫu những chuyện vụn vặt trong làng, âm lượng nhỏ, thi thoảng lại có tiếng cười nói, không hề khó chịu. Ôn Chước Ngôn nhìn thời gian, mới tám giờ, nhưng cũng đã đến lúc dậy rồi. Thay một bộ quần áo dễ vận động và gấp chăn bông xong thì Nhiếp Hàn Sơn cũng đẩy cửa đi vào, bảo cậu nhanh nhanh đi ăn sáng, trang viên có lớp mẫu giáo của Tào Hiểu Linh đến tham gia các hoạt động giữa phụ huynh và học sinh, đợi một hồi qua góp vui.
Nói xong lại đến kiểm tra vết sưng tấy trên cổ cậu, "Chỗ trên đầu gối đã đỡ chút nào chưa?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Không chạm vào thì không ngứa lắm." Tuy phương thuốc nhà làm có tác dụng nhưng dù sao thì nó cũng không phải thuốc tiên.
Hai vợ chồng Quan Hạc rời giường muộn nhất, những người khác thì mất kiên nhẫn nên đã đi về trang viên trước rồi.
Địa điểm tổ chức sự kiện là trên bãi cỏ lớn phía sau lối vào chính. Vì là ngày cuối tuần nên đã có một nhóm người tụ tập trên đó. Một nhóm trong số đố trông như là sinh viên đại học. Vì chủ yếu là con trai nên chỗ đó rất ồn ào, vừa đến được một lúc đã được nhân viên đưa đến địa điểm khác ngay. Nhà trẻ có hai lớp lớn, mỗi lớp cũng không quá nhiều học sinh, thêm phụ huynh vào cũng không quá một trăm người. Tuy nhiên, bọn trẻ di chuyển chậm chạp, phải mất một hồi mới có thể tập hợp và đứng xếp hàng. Ôn Chước Ngôn cùng đoàn người xem náo nhiệt nép vào ghế nghỉ dưới giàn nho, bên cạnh có nhân viên phục vụ trà nước, vô cùng thoải mái. Mới sáng sớm nên ánh mặt trời không quá gắt, xung quanh còn có nhiều cây cỏ, gió cứ từng đợt thổi qua. Ôn Chước Ngôn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chợt nghe thấy có tiếng động bên cạnh, quay đầu lại nhìn thì thấy Nhiếp Hàn Sơn nói tìm chỗ đi hút điếu thuốc.
Nhiếp Hàn Sơn đi rồi thì cơn buồn ngủ của cậu cũng biến mất. Cậu bắt đầu đếm những chiếc mũ nhỏ màu đỏ trên bãi cỏ. Mỗi em trên đầu có một cái mũi, trên lưng mang một chiếc cặp vuông nhỏ. Mấy em nghe hiệu lệnh của cô giáo, đứng nghiêm nhìn sang bên trái. Có em mập mập không biết đâu là trái đâu là phải, đến lúc điểm danh chẳng biết mình số bao nhiêu.
"Yo, nghĩ gì mà vui vẻ vậy?"
Một giọng nói đột ngột xuất hiện, Ôn Chước Ngôn hơi nghiêm mặt, rời ánh mắt đi, lại thấy Quan Hạc đang bế một đứa bé đi tới. Nhìn kỹ chút thì phát hiện đây là bé con nhà vợ chồng họ Lâm. Hôm nay bé mặc một chiếc váy dây màu đỏ, trên đầu là hai bím tóc đuôi ngựa, cảm giác xinh hơn trước nhiều. Ôn Chước Ngôn cười với bé, bé lại trốn ra sau Quan Hạc.
"Vợ chồng lão Lâm chuẩn bị đi vườn cây ăn quả, nên anh mang đứa nhỏ tới đây luôn." Quan Hạc cúi đầu đẩy đứa bé về phía trước, để bé ngồi xuống bên Thư Ý, sau đó lại quay người đi đến chỗ thầy cô trường mầm non. Tào Hiểu Linh đã đang chào hỏi với mọi người bên đó rồi. Nhiếp Hàn Sơn vừa về liền thấy Lâm Uyển, bèn cười với Thư Ý: "Lão Quan lại cho bà nhiệm vụ mới à?"
Thư Ý nói: "Này sao có thể gọi là nhiệm vụ được. Uyển Uyển của chúng ta ngoan như thế này, chỉ có ông là đáng ghét thôi."
Nhiếp Hàn Sơn chỉ cười, sau đó biến mất một lúc, lúc xuất hiện lại mang theo một bộ bài và nói muốn dạy cô bé Lâm Uyển cách chơi. Lâm Uyển lúc đầu còn chăm chú, nhưng chơi trò này một hồi sẽ thấy rất mệt. Ôn Chước Ngôn thấy mí mắt của cô bé đã bắt đầu đánh nhau bèn bảo Nhiếp Hàn Sơn sáo bài và đưa cho cậu. Nhiếp Hàn Sơn không hiểu lắm nhưng vẫn chiều theo ý cậu. Ôn Chước Ngôn cầm bài trong tay, vừa lựa ra một lá K vừa hỏi Lâm Uyển: "Mèo của Uyển Uyển tên là gì?"
Cô gái nhỏ do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Chim Gáy."
Ôn Chước Ngôn chợt ngừng tay.
Giải Tư cười nói: "Mèo là Quan Hạc mua, gọi Chim Gáy. Chim Gáy của Quan Quan."
Ôn Chước Ngôn cười rộ lên: "Quan ca cũng thật hài hước."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Nhưng cái mặt thì chưa từng hài hước."
Ôn Chước Ngôn vừa cười vừa đưa cho Lâm Uyển xem mấy lá K mà cậu đã lựa ra, "Uyển Uyển và Chim Gáy là bạn tốt đúng không?"
Lâm Uyển nhìn cậu rồi nhìn bài trong tay, sau đó gật đầu.
Ôn Chước Ngôn nói: "Bốn vị vua này cũng như Chim Gáy và Uyển Uyển vậy, đều là bạn tốt của nhau. Họ sẽ không bao giờ tách rời nhau."
Lâm Uyển vẫn dán mắt vào lá bài, như có điều suy nghĩ. Ôn Chước Ngôn đặt lá K đã chọn lên trên cùng của cả đống bài lộn xộn, trước tiên đưa một lá K cho Lâm Uyển nhìn, sau đó đặt nó ở cuối chồng bài, rồi nhét lá tiếp theo vào giữa, sau đó lá thứ ba cũng được đưa ngẫu nhiên vào giữa, lá cuối cùng thì được đặt ở trên tập bài.
"Bốn vị vua bị tách ra." Cậu vẫy quân bài trên tay về phía Lâm Uyển, lật lá K thứ tư còn lại trên đầu cho Lâm Uyển xem.
Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn cậu, không nói lời nào.
Ôn Chước Ngôn lại nói: "Nhưng bọn họ là bạn tốt, cho dù bây giờ bị chia lìa..." Cắt xấp bài từ giữa, chuyển nửa sau lên trên, sau đó ngửa các quân bài lên, dần dần trải ra trên mặt bàn. Với từng cử động của ngón tay, từng con số hoặc chữ cái ở góc trên bên trái được tiết lộ, "Cũng nhất định sẽ về lại bên nhau."
Ngón tay dừng lại, và bốn chữ K lần lượt dừng lại dưới đầu ngón tay cậu.
Lâm Uyển khẽ mở miệng, ngẩng đầu nhìn trộm cậu, lại dụi mắt quan sát mặt bài, xem kỹ hồi lâu rồi ngây dại.
Ba người lớn kia đều là cười không ngừng. Khoảng cách rất gần, Ôn Chước Ngôn không rõ có thể nhìn ra sơ hở không, nhưng đây vốn là để dỗ trẻ con nên cho dù là nhìn thấu cũng sẽ không có người vạch trần. Thêm một vài trò ảo thuật nữa, Lâm Uyển vẫn xem với vẻ thích thú, thậm chí còn không thèm ăn nho mà Thư Ý đã bóc cho bé, đôi mắt đen lúng liếng cứ dán chặt lấy tay Ôn Chước Ngôn, một giây cũng không chịu rời đi, sợ sẽ bỏ sót bất kỳ manh mối nào đó.
Khi Tào Hiểu Linh đi tới để gọi Lâm Uyển tham gia trò chơi, cô bé vẫn còn chưa thỏa mãn, thường xuyên trộm ngó bộ tú lơ khơ. Ôn Chước Ngôn đơn giản đứng dậy nói cùng nhau đi xem. Nếu đã như vậy thì Nhiếp Hàn Sơn cũng đi theo luôn. Về cơ bản, mỗi trò chơi đều là sự phối hợp giữa người lớn và trẻ nhỏ. Tào Hiểu Linh phải làm trọng tài, Quan Hạc không muốn tham gia chơi bèn đem cơ hội nhường cho Ôn Chước Ngôn và Nhiếp Hàn Sơn. Trò đầu tiên là "Chân to chân nhỏ", trẻ nhỏ sẽ dẫm lên mu bàn chân của người lớn, người lớn bước về đích, trong thời gian đi về đích, trẻ không được rời chân người lớn, gia đình nào về đích đầu tiên thì thắng cuộc. Ôn Chước Ngôn mang theo Lâm Uyển đứng sang hàng bên trái rồi cởi giày cho bé. Lúc đầu cô gái nhỏ còn có chút miễn cưỡng giẫm lên, Ôn Chước Ngôn bèn cười: "Anh khỏe lắm, bé cứ dẫm thỏa mái."
Lâm Uyển suy nghĩ một hồi, rốt cuộc di chuyển đôi chân bé nhỏ.
Ngay khi tiếng còi vang lên, một nhóm người đã kéo đến, một số phụ huynh vì quá nóng vội mà chỉ vài bước đã hất con mình ra khỏi sân. Ôn Chước Ngôn lại là đâu vào đấy, tốc độ không nhanh, trước tiên là để Lâm Uyển thích ứng, cảm thấy tay bé đang nắm chắc khuỷu tay của cậu, cả người cũng dán lên người mình thì lúc này cậu mới bắt đầu bước từng bước lớn, cũng tăng tốc độ lên. Lâm Uyển nhẹ nhàng khéo léo, chỉ cần bé thả lỏng thân mình, Ôn Chước Ngôn liền hạ bút thành văn, vượt qua năm gia đình, đạt được giải ba.
Tổng quãng đường chỉ khoảng 50 mét, nhưng vẫn có nhiều gia đình chưa nắm vững kỹ năng nên bỏ cuộc giữa chừng.
Sau khi tổng kết xong, Ôn Chước Ngôn ngồi xổm xuống xỏ giày cho Lâm Uyển, nhưng lần này đứa nhỏ không muốn cậu giúp nên ba hai lần liền tuột khỏi vòng tay cậu. Ôn Chước Ngôn gặp trở ngại, hỏi bé trò sau có muốn chơi với cậu nữa không, thế nhưng lại thấy bé gật đầu.
Trò tiếp theo là chơi bóng bay. Mỗi phụ huynh buộc ba quả bóng bay vào chân và cõng con trên lưng. Gia đình nào làm nổ ba quả bóng bay thì bị loại và người cuối cùng còn trụ lại thì thắng. Ôn Chước Ngôn cõng Lâm Uyển lên trên lưng, lập tức dặn dò bé quấn chặt lấy cổ cậu, chú ý cúi đầu xuống để không bị những đứa trẻ khác ngẫu nhiên duỗi tay ra quật thương. Lâm Uyển nghe lời, vùi mặt vào cổ cậu ngay khi tiếng còi vang lên. Ôn Chước Ngôn chật vật lắc lư thân thể. Khuôn mặt non nớt của cô gái nhỏ cọ qua cọ lại vào da cậu, thật giống như một cục bột, ngứa ngáy mà lại chẳng thể gãi. Ban đầu cậu còn tràn đầy tự tin nhưng giờ lại hoang mang vì mất tập trung. Chỉ trong nháy mắt, bóng trên chân cậu đã bị nổ mất hai quả. Cậu vội vàng tỉnh táo lại, tìm đến chỗ ít người. Loại được ba hai gia đình cũng đi ra nương nương thì cậu cũng dần dần lấy lại cảm giác, quay đầu công kích trở về. Không ngờ không được bao lâu lại bị phản kích. Có lẽ cảm thấy được bản thân to gan lại vụng về, chơi mấy trò này rất dễ chịu thiệt nên Ôn Chước Ngôn không để đối thủ dễ dàng đạt được thứ mình muốn, nhất quyết ở lại cho đến năm gia đình cuối cùng mới bị đối thủ nhanh tay knockout.
Vì có ba bóng bay nên chiến tuyến rất dài, chơi mệt hơn nhiều so với những trò trước. Ngoài ra mặt trời cũng đang dần lên cao, Ôn Chước Ngôn sau khi rời sân thì đã mồ hôi nhễ nhại, lưng cũng ướt đẫm, vội vã đặt Lâm Uyển xuống, một lớn một nhỏ đi tìm nước uống. Ngay khi Ôn Chước Ngôn và Lâm Uyển vào giàn nho, Giải Tư và Thư Ý cũng đi tới. Có tiếng cười truyền đến, Nhiếp Hàn Sơn thế nhưng đang cười rất sảng khoái.
"Không ngờ nhóc cũng dũng mãnh thế đấy." Quan Hạc thoải mái nói.
Nhiếp Hàn Sơn cười thì vẫn cười, nhưng trên tay hắn đã cầm sẵn khăn và nước. Một chai đã được mở sẵn hắn đưa cho Lâm Uyển, chai còn lại đưa cho Ôn Chước Ngôn, khăn thì đặt lên đầu cậu. Sau đó hắn cúi đầu hỏi cô bé: "Con còn muốn chơi nữa không?"
Thư Ý ngồi xổm xuống lấy khăn lau mặt cho Lâm Uyển. Cô gái nhỏ không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trộm Ôn Chước Ngôn.
Giải Tư bật cười:"Bạn học tiểu Ôn thật ghê gớm."
Ôn Chước Ngôn mỉm cười, lau tóc xong thì để khăn ra sau gáy, cúi đầu nói, "Em muốn chơi nữa à?"
"Em lo thở đều đi đã." Nhiếp Hàn Sơn liếc xéo cậu, cúi thấp người ôm Lâm Uyển lên, "Anh Ôn sức khỏe không tốt, để anh ấy nghỉ ngơi đi đã. Chú Nhiếp đưa con đi chơi, thế nào?"
Đang yên đang lành tự dưng thấp hơn Nhiếp Hàn Sơn một vế, Ôn Chước Ngôn dở khóc dở cười, có điều lực chú ý vẫn tập trung trên mặt bé gái.
Mấy người lớn đợi hồi lâu, thấy Lâm Uyển nhìn Nhiếp Hàn Sơn, lại nhìn Ôn Chước Ngôn, rốt cuộc chậm rì gật đầu.
Quan Hạc cười nói: "Ai xem xong cũng chịu không nổi mất. Hai người nhìn trông có giống sắp ly hôn rồi không?"
Giải Tư chỉ cười, Thư Ý thì nói: "Hay là đi tìm Tào Hiểu Linh nói mấy câu xem, để hai người cùng được lên, chứ xa nhau như vậy thì buồn biết bao."
Náo loạn một hồi, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, Nhiếp Hàn Sơn rời đi với đứa trẻ trên tay. Thật ra Ôn Chước Ngôn cũng đã cảm thấy sức lực của mình đã trở lại, nhưng cậu cũng không thể yêu cầu phía bên Tào Hiểu Linh thay đổi quy tắc – lúc Thư Ý đề bạt ý tưởng, lòng cậu đúng là có ngứa ngáy một chút.
Sự thật chứng minh, việc Ôn Chước Ngôn rút lui ở mắt xích tiếp theo là một lựa chọn sáng suốt. Cả hai trò chơi tiếp theo đều là thi đua thể lực. Trò đầu tiên là cho trẻ quàng tay qua cổ người lớn và dùng chân kẹp eo người lớn, người lớn dẫn trẻ bò về phía trước, người nào về đích trước sẽ thắng. Hầu hết các bậc phụ huynh có mặt đều ngồi văn phòng, hiển nhiên là họ không thể theo kịp sức Nhiếp Hàn Sơn, để hắn thoải mái dành được hạng nhất. Đến trò bé con nằm trên lưng còn người lớn thì chống đẩy thì thôi, khỏi phải bàn. Nhiếp Hàn Sơn như cá gặp nước, Lâm Uyển đang nằm trên lưng hắn hiển nhiên cũng đang rất vui vẻ, cười đến hai mắt cong tít. Trẻ con thì lúc nào cũng thích được mọi người chú ý cả.
Lần này đến lượt Ôn Chước Ngôn đưa khăn và nước cho Nhiếp Hàn Sơn. Đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn nhà hàng với giáo viên. Nhiếp Hàn Sơn ghẹo là nhà trường xấu tính, trò thông thường như ba chân thì không chơi, toàn chơi mấy cái trò xảo quyệt làm người lớn mệt bở hơi tai. Tào Hiểu Linh nói: "Mới buổi sáng còn vậy chứ buổi chiều thật đúng là không dám ra ngoài mà chỉ chơi mấy trò trí tuệ trong nhà thôi. Em giai có tới không nhỉ?"
Nhiếp Hàn Sơn cười nói: "Thế là không được rồi. Nhắc đến trò chơi trí tuệ là đá tôi sang một bên luôn?"
Thư Ý nói: "Đến cả thầy Giải còn bị đá đi, làm gì đến lượt ông lên tiếng?"
Tào Hiểu Linh nói: "Nhìn lão Quan nhà chúng ta đi. Từ đầu tới cuối ổng có nói lời nào không? Tự mình hiểu lấy rồi học tập đi."
Quan Hạc hít vào một hơi rồi lại nín xuống, bị Giải Tư vỗ vai nhưng rốt cuộc cũng không tranh luận.
Sau đó Giải Tư nói với Ôn Chước Ngôn: "Giờ em là người có địa vị cao nhất trong bốn người chúng ta rồi đấy. Đành chịu vậy."
Ôn Chước Ngôn vẫn là cười tủm tỉm. Người ta đương nhiên có đủ mọi cách để đối phó với người mới, điều này đơn giản nghĩa là mọi người không ghét cậu, cậu vẫn chưa làm Nhiếp Hàn Sơn xấu hổ – cậu cũng có thể tự mình hiểu được.
Gần vườn lê có một sân chơi ngoài trời. Ăn cơm xong nghỉ trưa, thể theo yêu cầu của hai chị, Ôn Chước Ngôn đi ra đó. Lâm Uyển nhát gan, không dám trèo lên trèo xuống cầu trượt mà chỉ thích chơi xích đu nên Ôn Chước Ngôn bèn chuyên tâm đẩy cho bé. Cậu hỏi bé có muốn cao hơn không, bé bảo có, Ôn Chước Ngôn liền thêm một chút sức lực. Xích đu được đẩy lên cao, có tiếng cười khanh khách truyền tới. Lúc xích đu hạ xuống, Ôn Chước Ngôn đặc biệt ngó nhìn, phát hiện cô bé đúng là đang cười. Sau đó, khi xích đu chậm lại, cậu nhận ra rằng hai chiếc răng hổ nhỏ của cô bé rất dễ thương.
Tào Hiểu Linh bưng nước chanh đến. Ôn Chước Ngôn xoay người đi lấy, lúc quay lại thì nhìn thấy một đứa nhỏ đang cùng Lâm Uyển nói chuyện. Lại gần thêm chút thì nghe thấy bé trai nói: "Bố cậu chơi đạp bóng bay siêu giỏi."
Lâm Uyển nói: "Không phải bố mình."
Bé trai nói: "Ồ – vậy cái chú đen hơn là bố cậu hả? Chú ấy cũng siêu giỏi."
Lâm Uyển nói: "Họ không phải bố mình."
Bé trai sửng sốt, chắc là chưa gặp qua bạn nữ nào khó gần như vậy.
Ôn Chước Ngôn nhịn cười đi qua, đưa ly nước chanh cho Lâm Uyển, sau đó đưa ly nước chanh của mình cho bạn nam kia, hỏi có muốn không. Bé trai lắc đầu, nói mẹ mình đi lấy rồi. Ôn Chước Ngôn xuất hiện, bé trai liền thành người câm, lùi về cạnh bên xích đu, nom rất lẻ loi.
Đợi mãi cũng vẫn không thấy mẹ cậu bé về.
Hôm nay tới tham gia hoạt động đương nhiên là phải có bố mẹ đi cùng. Ôn Chước Ngôn không muốn nhiều chuyện nên không hỏi thêm gì nữa. Lâm Uyển chơi xích đu mệt nên cậu dừng lại, ôm bé đến con ngựa sơn mài màu đỏ để ngồi.
Ngồi được vài phút thì nghe thấy bên ao nước có tai nạn.
"Đám sinh viên đại học chỉ giỏi ầm ĩ. Đám choai choai này đúng là không quản được mà..."
Phụ huynh xung quanh bàn tán xôn xao, Ôn Chước Ngôn nghe hồi lâu mới nghe ra là hình như sinh viên đại học tự mình đến chơi, lái thuyền cập bờ trang viên rồi quăng lưới đánh cá, nhưng mà không quen tay nên thuyền bị lật. May mà có người đi ngang qua, vớt được mấy người không biết bơi lên thì mới không có ai bị làm sao. Mỗi một câu đều không thể tách rời "sinh viên đại học", Ôn Chước Ngôn nghe thấy oan mà cũng thấy quen. Lại nghĩ đến cá nuôi trong ao, bùn phía dưới hẳn là rất sâu. Đúng là may mắn. Nếu mà ở ngoại ô thì dù nước sâu hay cạn cũng đều kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Đã gần hai giờ ba mươi, Ôn Chước Ngôn đưa Lâm Uyển xuống, đang định đi đến địa điểm đã thỏa thuận từ trước để tập hợp thì thấy Tào Hiểu Linh chạy tới, "Uyển Uyển để chị bế cho. Tiểu Ôn về lại bên kia đi, hỗ trợ mọi người luôn."
Ôn Chước Ngôn ngây người. Tào Hiểu Linh lúc này mới giải thích. Thì ra mấy người mà nhóm sinh viên kia gặp được chính là nhóm của Nhiếp Hàn Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.