“Cho nên các ngươi tới tìm bản tọa là vì muốn cùng bản tọa liên thủ giết chết Phục Lộc?”
Di Lan Sanh bị khẩu khí của hắn làm cho tức gần chết, gầm lên: “Không sai.”
“Tên Phục Lộc kia trắn trợn tung tin đồn về bản tọa, còn treo giải thưởng đầu của bản tọa, ta thực sự có ý định giết chết gã, nhưng là đáng tiếc, bản tọa bình sinh không thích bị người khác làm vướng tay vướng chân.” Cho dù nói như thế, nhưng lòng Bạch Đàm vẫn có chút tiếc nuối mấy lời nói khi nãy của lão Shaman, đành cắn răng quay lưng đi, “Còn nữa, Di môn chủ, ngươi yên tâm, chuyện vừa rồi, ngươi cùng ta xác thực không có phát sinh bất cứ chuyện gì, là trong sạch, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Tầm mắt Di Lan Sanh nhìn vào vạt áo nơi vết máu loang lỗ—— là một nam nhân, lại còn là xử nam, đã bị mình phá thân, chứng thực rành rành, nhưng dáng vẻ lại như thường vô sự, quả thực là cầm được mà buông cũng được.
Nhìn Bạch Đàm sắp đi vào khoang thuyền, máu nóng gã dâng lên, một phát đã bắt được cánh tay của hắn “Bạch giáo chủ.”
Bạch Đàm nhìn cánh tay, rồi mới nhìn chằm chằm gã: “Chuyện gì?”
“Bạch giáo chủ, nếu ngài muốn giết chết Phục Lộc, với công lực hiện giờ của ngài e là không địch lại. Phục Lộc xem lão cung chủ Nguyệt Ẩn cung như cha, nếu như thua trong tay gã, e rằng, điều gã thực sự muốn cũng không chỉ đơn giản là mạng của Bạch giáo chủ.” Di Lan Sanh nắm chặt ngón tay, “Bạch giáo chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703721/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.