🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ly Vô Chướng nghe thấy tiếng động lạ, mới men theo thang gỗ đi xuống dưới, tiếp cận khoang đáy, lúc đẩy cửa nhìn vào trong.
Bên trong vậy mà không một bóng người.
Vừa nãy, không phải nghe thấy giọng của sư đệ sao?
Hắn thầm nghĩ kì quái, rồi mới quay mặt lại đi lên khoan trước. Lúc hắn đẩy ra cái khe nhỏ đánh giá tình hình bên trong, thì bị một mùi đầy rượu phả thẳng vào mặt. Bạch Đàm đang nằm trên đùi dược nhân, giống như đã uống rất nhiều, lúc này hãy còn chưa đã ghiền, chép chép miệng, trở mình, ôm lấy cánh tay dược nhân.
Giống như phát hiện có người nhòm ngó, dược nhân ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi màu lam u ám nhìn sang, làm Ly Vô Chướng bỗng nhiên giật nảy mình, đành đem cửa khoang nhẹ nhàng đóng lại.
Bạch Đàm cứ thế mà ngủ, ngủ một mạch đến tối ngày thứ hai.
“Giáo chủ? Giáo chủ?”
Trong mơ hồ, hắn nghe thấy có người gọi chính mình, Bạch Đàm mở ra cặp mắt lim dim hãy còn buồn ngủ, đã đối diện với con ngươi màu lam cực gần, không khỏi hơi sững sờ, mới phát hiện bản thân đang nằm nhoài trên đùi dược nhân, cứ vậy mà ngủ thẳng một đêm. Dựng người nhìn quanh bố phía, mình vẫn còn ở trong khoang thuyền, dược nhân cũng đang yên lành nằm ở bên cạnh, không phải trong khoang đáy, cũng nào có Vu Diêm Phù? Hắn duỗi thắt lưng mệt mỏi, nhận định trong lòng chỉ là cơn ác mộng.
“Giáo chủ, người đã tỉnh chưa?” Ly Vô Chướng ở bên ngoài khẽ gọi.
“Chuyện gì?” Bạch Đàm đáp.
“Trưởng lão Mạn Đồ La môn cầu kiến.”
Trưởng lão Mạn Đồ La môn tìm hắn có chuyện gì? Chẳng lẽ đây là chủ ý của Di Lan Sanh? Bạch Đàm suy nghĩ một lát, vốn muốn từ chối nhưng lại nhớ tới tình hình tối hôm qua, lại cảm thấy không ổn. Hắn đêm qua hành sự không thành, cũng không chặn được Di Lan Sanh tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ, không khéo truyền ra giang hồ, lại tạo thêm cho hắn một vụ bê bối.
“Người đến, hầu hạ bản tọa tắm rửa thay y phục.”
Lúc này, một mảnh trăng tròn đang treo trên vòm trời, chiếu ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Nhìn thân ảnh thiếu niên dưới ánh trăng, tầm mắt Di Lan Sanh như ngừng lại, trong mũi còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương kia quẩn quanh, lại nhớ tới chủ nhân của mùi hương này đã từng bị gã giữ trong giây lát, càng làm gã miệng khô lưỡi khô, lại càng cảm thấy ghê tởm—— gã ghê tởm không phải là Bạch Đàm, mà là chính bản thân gã.
Gã ho khan một chút: “Trưởng lão, ông tìm tiểu yêu nghiệt kia là vì cái gì?
“Tiểu yêu nghiệt” ba chữ vừa mới thốt ra khỏi miệng, thế nhưng đã thay đổi hương vị, giữa môi răng thơm ngát. Di Lan Sanh dùng tay xoa xoa mũi, hương thơm kia vẫn cứ không ngăn lại được, không khỏi buồn bực trong lòng xì lấy một tiếng.
Lão Vu thuật run rẩy chống gậy, chậm rãi đi xuống cầu thuyền: “Tất nhiên vì đại sự lớn nhất hiện giờ của giáo chúng ta…Tên nhị cung chủ Phục Lộc của Nguyệt Ẩn Cung vốn là người có võ công cao cường, khó mà đối phó, bây giờ lại luyện thêm nhân trùng độc, đã đứng hàng thứ nhất trong bảy đại cao thủ, nếu muốn đoạt lấy Cốt tràng hạt từ tay gã, đã khó càng thêm khó. Lão phu thấy võ công của tiểu giáo chủ này cũng không tầm thường…Nếu có thể mượn chút sức của hắn, chắc chắn sẽ càng thêm dễ.”
Di Lan Sanh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt đã không còn dễ nhìn: “Trưởng lão, ngài chậm đã. Bản tọa khi nào thì cần tới tiểu yêu nghiệt này giúp đỡ? Trận chiến vừa rồi, chẳng qua là do hắn dùng tiểu xảo nên mới thắng, bản tọa trùng hợp bị thất thủ. Hơn nữa, hắn là hung thủ giết chết Vu huynh, bản tọa tất nhiên sẽ không thể tha cho hắn được.”
“Môn chủ, hãy nghe lão hủ khuyên một câu. Thánh vật của chúng ta nếu không sớm thu hồi, ngày qua ngày, sẽ có tai họa kéo tới. Trong võ lâm, Phục Lộc treo thưởng đầu tiểu giáo chủ, ta thấy, tiểu giáo chủ kia cũng là người có thù tất báo, chắc chắn sẽ không tha cho gã, hai người các ngươi đều có chung một mục đích, sao lại không liên thủ? Nhiều người trợ giúp, không phải sẽ tốt hơn có nhiều kẻ thù sao…”
Di Lan Sanh càng nghe lông mày lại càng cau lại, cuối cùng vẫn là dãn ra.
“Trưởng lão nói chí phải, là bản tọa cân nhắc không chu toàn, chỉ muốn thay Vu huynh báo thù.” Nói đoạn, hắn đem ống tay áo tóm gọn một chút.
Lúc Bạch Đàm chắp tay đi về phía hai người, cũng không thèm nhìn Di Lan Sanh, bộ mặt không chút cảm xúc nhìn lão Shaman gật gật đầu: “Tiền bối, ông tìm bản tọa là có chuyện gì?”
Di Lan Sanh nghe hắn xưng danh một chữ lại một chữ “Bản tọa”, đối trưởng bối cũng không có thiện chí mà bất kính, không khỏi oán thầm, thân là giáo chủ, không hiểu lễ tiết giang hồ như vậy, chỗ nào bì được với phong độ, khí tiết của bậc nhất đại tông sư Vu Diêm Phù, căn bản chẳng giống đồ đệ y một tay nuôi lớn, quả thực làm mất mặt giáo đứng đầu trong tam đại ma giáo – Phù Đồ.
Lão Shaman lại không chút nào để ý, nhìn hắn như xem thú con đùa nghịch tỏ ra uy phong, khoé miệng hơi nâng lên, nếp nhăn trên miệng lại càng thêm sâu: “Không biết, Bạch giáo chủ có nhớ tới lão hủ?”
Bạch Đàm nhìn chằm chằm bộ mặt như vỏ cây thô ráp, chân mày hơi cau: “Không hề có ấn tượng.”
“Bạch giáo chủ không nhớ rõ lão hủ, nhưng lão hủ lại thấy Bạch giáo chủ rất quen.”
“Ồ? Lời này có nghĩa là sao? Chẳng lẽ tiền bối đã từng thấy bản tọa?”
“Bạch giáo chủ có nhớ tới một nơi sâu trong Thiên Sơn, Tu Di cốc?”
Bạch Đàm lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng đi qua.”
“Vậy Bạch giáo chủ có nhớ tới từng đi qua một vùng hàn đàm? Hàn đàm kia đóng băng vạn năm, trên bề mặt dây leo rậm rạp, là từ bên dưới hàn đàm mọc ra. Khi đó, Bạch giáo chủ và sư tôn đến cùng nhau.”
Bạch Đàm sững sờ, hắn từ khi nào thì cùng lão ma đầu đi qua cái địa phương này? Liền đáp: “Không có chút ấn tượng.”
Nhưng trong lòng lại sinh ra chút hiếu kỳ, không nhịn được truy hỏi, “Đó là nơi nào? Tiền bối gặp được bản tọa ở nơi nào?”
Lão Tát Mãn lắc lắc đầu, thở dài một hơi: “Thôi được, xem ra là Bạch giáo chủ không biết chuyện gì. Nghĩ lại, chắc đây là ý của sư tôn, là lão hủ nhiều chuyện.” . Tìm truyện hay tại ++ TrùmTruyệ n.O RG ++
Tâm tình Bạch Đàm như bị treo lên, không trên không dưới, liền giương cao giọng hỏi: “Là có ý gì? Bản tọa ghét nhất người khác nói chuyện nửa vời! Tiền bối không phải là muốn bán tin tức chứ? Chủ động tìm tới bản tọa, chắc không phải chỉ vì muốn nói nhìn bản tọa quen mắt chứ? Nếu tiền bối muốn nhìn xem thái độ của người khác, thứ cho bản tọa không thể phụng bồi!”
Dứt lời, liền muốn phất tay áo bỏ đi.
“Bạch giáo chủ! Xin dừng chân!” Di Lan Sanh quát lên một tiếng, chặn ở trước mặt hắn, nhất thời cái mùi hương xa xôi liền phả thẳng vào mặt gã, làm gã hơi lảo đảo một chút, đồ vật trong tay áo cũng bay xuống, rơi trên mặt đất.
Bạch Đàm rũ mắt nhìn xuống, Di Lan Sanh một chân đạp lên cái khăn che mặt, nhưng vẫn lộ ra một góc. Bạch Đàm lập tức hiểu ra, mắt phượng liên liếc nhìn, khoé miệng cũng hơi vểnh lên—— người này, rõ ràng là bị hắn mê hoặc
Còn giả vờ già vịt, cái gì là trọng tình trọng nghĩa, còn nói hắn đại nghịch bất đạo, chẳng qua là đống c*t chó.
Di Lan Sanh bị hắn nhìn thấy toàn thân cứng còng: “Tại hạ là có chuyện muốn nhờ.”
“Hửm?” Bạch Đàm xoay người, quay đầu lại, “Vậy, trước ngươi cứ để trưởng lão nói hết lời.”
Đúng lúc này, cửa khoang thuyền bị một cơn gió thổi đẩy ra, lộ ra một bóng người bên trong, thoáng cái đã đóng lại.
Sắc mặt lão Shaman trước nay trầm tĩnh không gợn giờ lộ tia biến sắc: “Vu Diêm Phù đã chết, dược nhân này tại sao lại còn sống? Thực sự là kì…”
Bạch Đàm hiếu kỳ nhìn chằm chằm lão Shaman: “Tại sao ngươi biết tới dược nhân? Vì sao Vu Diêm Phù chết rồi, hắn sẽ không thể sống được? Lời ấy là có ý gì?”
Lão Shaman không thể tin lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Lão hủ đã sống hơn trăm năm, làm sao chưa từng thấy dược nhân? Lão hủ chẳng những biết y là dược nhân mà còn biết loại Quỷ Đằng cộng sinh trên người y, nó chính là loại sinh ra ở Tu Di cốc. Loại Quỷ Đằng sinh ra ở nơi cực âm là ma vật đại hung, nếu cộng sinh trên thân thể người, người này sẽ từ từ suy vong, nếu như không có người cung cấp thuốc để kéo dài sinh mệnh, nó một ngày cũng không thể chống đỡ được. Nhưng nếu muốn kéo dài sinh mệnh, thì phải có một người tự nguyện chịu cộng sinh mệnh chú, dùng mệnh kéo dài sinh mệnh, hao tổn tuổi thọ cùng mạng chính mình, cho đến lúc hầu như không còn. Vừa là cộng mệnh, cũng chính là dùng chung cái mạng, nếu như một trong hai người cộng mệnh chết đi, người còn lại cũng không thể sống sót.”
“Theo như lời tiền bối, Vu Diêm Phù đã kéo dài sinh mạng dược nhân?” Bạch Đàm mở to mắt, đầy bụng nghi ngờ, hỏi ngược lại, “Tiền bối tại sao lại biết rõ như vậy? Chẳng lẽ ông tận mắt nhìn thấy? Y tại sao lại làm như vậy?”
Lão Shaman im lặng không nói, giống như ngẫm nghĩ điều gì, mới nói: “Không phải lão hủ không muốn nói, mà là, cộng mệnh chú có một điều cấm kỵ, nếu người tạo chú đem chuyện của người chịu bùa chú nói ra, chú này sẽ mất đi hiệu lực. Nghĩ đến, lúc sư tôn chết cũng không muốn đem bí mật này nói cho bất kì người nào, xem ra đây chính là nguyện vọng của y. Lão hủ là Shaman, là thông linh giả, từ trước đến giờ luôn xem trọng ý muốn của người chết. Nhưng mà, nếu giáo chủ một mực muốn tìm ra đáp án, lão hủ cũng nguyện ý dùng chiêu hồn thuật, tìm ra vong hồn người chết để y quyết định nói hay không nói ra bí mật”
“Chiêu hồn?” Bạch Đàm lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy cực kì hoang mang. Chiêu hồn, sao có thể chiêu hồn được?
Người kia, đã bị hắn nghiền xương thành tro.
Nghĩ như thế, đột nhiên lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như bản thân đứng trong trời đầy tuyết lớn.
Người bây giờ cũng đã chết rồi, biết rõ bí mật này thì có ích gì?
Lão Shaman chợt trầm giọng nói: “Bạch giáo chủ, sư tôn, ngài ấy quả thật là người hữu tâm.”
“Ngươi nói cái gì?” Bạch Đàm chợt tỉnh táo lại.
“Không có gì, lão hủ chỉ là cảm khái thôi. Nếu đã không còn thi hài, vậy dùng di vật người chết để kết nối tạo ra một cái huyễn yểm, nếu như y có một khoảng thời gian mang nó ở bên người, như vậy sẽ có thể tái hiện lại cảnh tượng năm đó.”
Bạch Đàm khôi phục tinh thần, hơi do dự mới giơ Thí Nguyệt: “Lấy binh khí có được không?”
“Tất nhiên là được. Nhưng mà…”. Lão Shaman lại hơi trầm mặc, bàn tay đặt trên thân Thí Nguyệt, lòng bàn tay mơn trớn viên dạ minh châu nạm ở chuôi câu, thì thấy bên trong châu hơi sáng lập loè, thoáng cái đã ảm đạm, “Chỉ là, dùng vu thuật bậc này cực kì nguy hiểm, lão cần có một vật để hộ thể, thì mới mong thực hiện được.”
“Là vật gì?” Bạch Đàm thầm nghĩ, hừ, chẳng qua là muốn lấy đồ vật, nói không chừng là đang lừa hắn.
“Chính là thánh vật của giáo chúng ta, Cát Tường thiên nhân cốt tràng hạt.”
Bạch Đàm nghe lão nói: “Tràng hạt? Tiền bối không mang theo vật này bên người?”
“Thánh vật sao có thể mang theo bên người?” Di Lan Sanh không nhịn được chen miệng nói.
“Thực cũng không dám dấu, nói ra, lão hủ thật sự thấy thổ thẹn, vật ấy mấy năm trước đã bị kẻ phản bội Tô Quỹ Vũ đánh cắp, tặng cho nhị đường chủ Nguyệt Ẩn Cung Phục Lộc.”
“Tô Quỹ Vũ…”Bạch Đàm vừa nghe cái tên này thì cảm thấy rất quen tai, cẩn thận nghĩ lại, đây không phải là tên thật của người dì mà hắn mới nhận sao? Tại sao, nàng cùng tên Phục Lộc kia lại có giao tình?
Nàng là mật thám Phục Lộc cử tới do thám? Nhưng nàng cũng có Nhiêu Cốt, còn có khuyên tai của mẫu phi hắn, không thể là giả được.
Trước hết hỏi kỹ lại rồi hẳn nói.
“Sao vậy, Bạch Giáo chủ nhận thức nữ nhân này?” Di Lan Sanh thấy thần sắc hắn có hơi khác thường, mới hỏi.
“Chỉ là từng nghe thấy cái tên này, nàng là người phương nào? Tại sao lại làm ra việc này?”
Lão Shaman ho khan vài tiếng, nhắm mắt lại che đi con ngươi mờ đục, giống như không muốn nghĩ tới việc này.
Di Lan Sanh thấy Bạch Đàm trầm tĩnh nhìn lão, tư thái một bộ như muốn biết rõ sự việc, thì không thể làm gì đành nói sự thật: “Nàng vốn là tế ti bảo vệ thánh vật của môn phái chúng ta, cùng Phục Lộc vốn là thanh mai trúc mã, là cùng nhau lớn lên. Mấy năm trước, lúc Vu huynh vào Nguyệt Ẩn cung lấy Phá Nhật, Phục Lộc từng cùng huynh ấy giao thủ, bị huynh đánh cho trọng thương. Tô Quỹ Vũ nghe nói gã bị trọng thương sắp hấp hối, thì tự mình trộm vật, ăn cắp thánh vật của chúng ta đi cứu mạng gã, nào ngờ tên Phục Lộc nham hiểm dối trá kia, đã tính kĩ chiêu thả dây dài câu cá lớn, qua cầu rút ván, chờ vết thương tốt lên, thì đem thánh vật bỏ túi còn chưa nói, còn đem Tô Quỹ Vũ xem như lễ vật hiến tặng cho vua nước Lâu Lan, đổi lấy vinh hoa phú quý, việc này, nhắc lại cũng chẳng để thể gì.”
Tim Bạch Đàm nhói lên một cái, giống như bị đâm một đao vào vết thương cũ, nhớ lại đáy mắt bi thương của Quỹ Ngư Nhi.
—— thì ra, việc bọn họ từ trải đều giống như nhau.
“Vậy sau đó thì sao? Tô Quỹ Vũ tại sao lại không giết chết Phục Lộc? Cái tên Phục Lộc đáng hận kia, thật sự là đáng chết.”
Di Lan Sanh có chút bàng quang, nói: “Nàng dù muốn giết cũng giết không được. Phục Lộc kia trong tay có Cốt Tràng Hạt, một hạt chính là một cái mạng, gã đeo ở trên người, thì là nhiều hơn ba mươi hai cái mạng, gã còn đoạt được trùng độc hung vật của lão cung chủ Nguyệt Ẩn cung, đem nhi tử của chính mình luyện thành mẫu trùng, luyện thêm trùng nhân để ngăn cản kẻ định, cho dù sáu đại cao thủ có cùng nhau liên hợp, cũng chỉ có thể đánh hòa với gã, nếu Vu huynh mà còn tại thế thì có thể đánh bại, đáng tiếc…” Nói đoạn, đôi mắt gã sáng rực nhìn chằm chằm Bạch Đàm, giọng nói cũng thêm mấy phần tức giận.
“Cho nên, các ngươi tới tìm bản tọa, là vì muốn cùng bản tọa liên thủ giết chết Phục Lộc?”
Di Lan Sanh bị khẩu khí của hắn làm cho tức gần chết, nói to: “Không sai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.