Khi vào Tàng Long đảo là đứng trên một bàn cờ, địch thủ như mây, nguy cơ tứ phía.
Hắn vốn không có gì lo sợ, thế nhưng vào lúc này một thân một mình, lại bị người khác quản chế, không trách được có chút khẩn trương.
Nhưng thấy Tư U không có ý định đi thẳng đến trung tâm đảo, mà điều khiển xe ngựa rẽ sang một lối khác, cách đảo trong hồ càng lúc càng xa, Bạch Đầu nghi hoặc ló đầu ra ngoài, theo phương xe mà hướng mắt nhìn.
Ở bên cạnh hồ lớn, tọa lạc một thành trì màu trắng nguy nga tráng lệ, chẳng khác nào viên minh châu phát ra ánh sáng lung linh rực rỡ, được bàn tay đức Phật đặt vào trong đại mạc mênh mông, thật đúng là “Thương hải nguyệt minh, châu hữu lệ*.”
* Câu thơ trong bài thơ’Cầm Sắt’ của Lý Thương Ẩn. Dịch nghĩa: Biển xanh, trăng sáng, hạt trân châu rơi lệ.
Bạch Đàm nghĩ thầm, nơi đây chắc chắc là Lâu Lan quốc*.
Đến Lâu Lan cũng có nghĩa cách cố quốc Tây Dạ của hắn không còn xa. Tòa cung điện mà hắn từng ở bây giờ là ai đang ngụ? Khung cảnh của nó có còn giống trước đây? Chiếc đu quay mẫu phi thường ôm hắn ngồi vẫn còn ở đó chứ?
Lúc hắn rời khỏi vương cung là năm chín tuổi, tính tới giờ cũng đã hơn mười năm, chắc chắc mọi thứ đã thay hình đổi dạng. Tiếc nuối lớn nhất trong mười năm này của hắn chính là không thể đến linh vị mẫu phi thắp một nén nhang, phải nhân cơ hội lần này tiện đường đi một chuyến.
Nhưng mà, trước mắt hắn bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703722/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.