🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người này, người này trời sinh Nhiêu Cốt, tất là đồng tộc của nàng.
Mà trên người hắn mị ý nồng nặc, sợ là Nhiêu Cốt đã sớm nẩy nở.
Nhưng mà “người Nhiêu” cho tới thế hệ của nàng đã không còn lại được mấy người, ngoại trừ nàng, chính là em gái ruột đã gả cho quốc chủ Tây Dạ. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ là đứa cháu trai đã mất tích nhiều năm của nàng.
Thì ra năm đó hắn bị “Thiên Ma” Vu Diêm Phù mang đi?
Bạch Đàm nắm cằm của nàng, đôi môi mỏng phía sau khăn che mặt cong lên: ” Làm hỏng chuyện làm ăn của ngươi, bản tọa sẽ bồi thường. Nhưng mà, chỉ có chút ít thủ đoạn này, cũng đừng có ở trước mặt bổn tọa đem ra đùa bỡn, đã biết chưa?”
Quỹ Ngư Nhi vẫn còn là trong khiếp sợ, chỉ gật gật đầu.
Mấy người còn lại thấy tình thế không ổn, thì vội vã rời đi, trong khoảnh khắc, khách điếm chỉ còn lại mấy tên có lá gan lớn. Quỹ Ngư Nhi đi bồi tội khách, nên lệch cho hạ nhân đưa đoàn người Bạch Đàm lên trên lầu.
Vừa mới đóng cửa phòng, Bạch Đàm tựa như biến thành tên trộm vàng, lén la lén lút, vội vàng mang cái vật trong lồng ngực móc ra, bỏ vào cái mâm trên bàn rượu. Hươu tiên hiện tại vẫn còn đang nóng hầm hập, tại vết cắt vẫn còn ứa máu. Hắn ngồi xuống, bỗng cảm thấy cả người rất khó chịu, đêm qua trong mộng tiết thân còn không nói, hôm nay lại dùng mị thuật, hiện tại chân khí mỏng manh hỗn loạn, nói là thùng rỗng kêu to cũng không có quá đáng.
Hòa một ít máu vào trong bình rượu, ngửa cổ ực vào một hớp, mùi tanh tưởi làm hắn xém chút nữa muốn phun ra, kiên nhẫn nuốt xuống, rồi cầm cái hươu tiên kia, nhắm mắt nhồi vào trong miệng.
Vu Diêm Phù nhìn hắn bày ra bộ dáng như vậy, trước cũng là rất kinh ngạc, khoé miệng co rút mấy lần, tận lực nhẫn nhịn không cười ra tiếng. Sau đó, y càng xem lại càng không dời nổi tầm mắt.
Thiếu niên nằm nhoài trên bàn, ngậm lấy cây hươu tiên khổng lồ, miệng bị nhồi đến tràn đầy, căn bản là không đóng miệng lại được, cắn xuống một cái, thì bị tinh dịch trào ra của hươu làm sặc đến nước mắt lưng tròng. Thật là vất vả mới đem tinh dịch cùng máu thịt nuốt vào trong yết hầu, lại bị nghẹn đến ho khù khụ, khoé miệng cũng trào ra dịch trắng.
Nỗ lực nuốt mạnh một cái, nùng tinh đã thuận theo cổ họng thon dài mà lăn xuống, thấm ướt khuôn ngực.
Thật vất vả mới ăn được một nửa, trên mặt, trên người, đều đã vấy bẩn đến không chịu nổi.
Ánh mắt Vu Diêm Phù giờ đây ám trầm, nhìn xem một hồi thì nhắm mắt lại, gân xanh ở bụng dưới thình thịch nhảy lên, thật giống như cái miệng của Bạch Đàm ngậm lấy không phải là gân hươu mà là một cái căn khác.
“Ưm!”
Ăn được nửa cái đã không còn cách nào ăn tiếp, Bạch Đàm nôn nóng lau lau mặt, lại thấy tóc mình cũng dính không ít huyết tinh, không khỏi vừa ghê tởm vừa tức giận, một chưởng đánh xuống, đem cả cái bàn đều đánh tan nát. Nhưng hắn vừa hơi động, thì cảm thấy hươu tiên vừa nuốt xuống đã nổi lên hiệu dụng.
— — — một luồng nhiệt khí xa lạ từ bụng dưới bắt đầu tràn ra, lấp đầy đan điền hắn.
Vật ở bụng dưới bắt đầu rụt rà rụt rịch, Bạch Đàm nhất thời cũng đứng ngồi không yên, khô nóng khó nhịn, mở áo choàng ra, trên người đã có một tầng mồ hôi mỏng, đem tóc mai vén sau vành tai, lập tức một rặng mây đỏ từ vành tai bắt đầu lan tràn khắp mặt, tựa như ánh nắng chiều tà chiếu lên cánh đồng tuyết phủ, đặc biệt diễm lệ.
Chỉ có điều hắn là không biết, bản thân hắn ở cái tuổi ngựa non háu đá làm sao chịu nổi được hươu tiên- cái vật đại bổ bậc này? Hơn nữa lại là hươu đực trong thời gian động dục, này đây chính là vật cực tất phản, cho nên giờ đây ngay cả tĩnh tọa hắn cũng không tĩnh tâm được.
Bạch Đàm ngồi xếp bằng dưới đất, dục vọng trong đan điền như lửa cháy càng lúc càng vượng làm cho cả người hắn cứ thế run rẩy, thật không thể chịu nổi dù chỉ một khắc, chợt có đôi bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên từ phía sau ôm chằm lấy hắn, giọng nói người nam tử đứt quãng âm trầm văng vẳng bên tai: Chủ nhân…người làm sao lại phát run a?”
“Cút!” Bạch Đàm cả người run cầm cập lớn tiếng quát mắng, nào ngờ dược nhân không những không có cút mà còn ôm hắn càng thêm chặt, lồng ngực rộng lớn dính sát tựa như một khối băng thạch, làm hắn phút chốc này chỉ cảm thấy thích ý không nói nên lời, ngay cả lỗ chân lông cũng tựa như mở lớn, không khống chế được mà cả người mềm nhũn, cắn răng nói, “Làm càn…”
Lời nói hãy còn chưa dứt, chỉ thấy sống mũi cao thẳng của người nam tử xuyên qua những sợi tóc chạm đến gáy hắn, lúc này đôi môi mỏng ẩm ướt cũng khẽ chạm vào vành tai, hô hấp sượt qua hõm cổ, hướng thẳng vào trong y phục mà luồn vào, tựa như thanh âm không tiếng ngầm ý cầu hoan, ngay cả Quỷ Đằng quấn trên cánh tay ôm sát người hắn cũng nhút nhít như muốn bò lên, giống như con rắn nhỏ cứ muốn quấn lấy, còn khớp xương tay thon dài khép chặt giữ lấy hai bàn tay hắn, ngón tay như muốn xâm nhập vào kẽ mười ngón tay mà khảm vào, vành tay cũng bị đầu lưỡi chạm lấy, cuốn vào môi răng, chứa đựng ý tứ giữ lấy mạnh mẽ.
Bạch Đàm đột nhiên né tránh cái ôm của người phía sau, bay lên trên giường, đem màn gỡ xuống, đem mình quấn lại bên trong chăn nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, trong giường đã phát ra tiếng kêu cọt kẹt rất khẽ hòa lẫn vào trong tiếng thở dốc ngột ngạt của người thiếu niên, chứa đầy xuân tình, dõi mắt nhìn xuyên qua một tầng tầng màng trướng chỉ có thể thấy, một bóng người nhút nha nhút nhít chập trùng lên xuống.
Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm kia, giống như bản thân đang thưởng thức một chén rượu ngon, cổ họng không khống chế được khẽ trượt, khoé môi tuấn mỹ cũng không tự chủ được cong lên.
—— làm càn?
Vi sư còn chưa có ra tay, ngươi đã cảm thấy làm càn? Sau này, sẽ còn có càng làm càn, càng làm càng đây.
Ngươi không phải muốn luyện “Thiện nữ câu hồn” bảy bảy bốn mươi chín thế sao…
Vi sư sẽ cùng người từng thế từng thế luyện cho tốt, luyện đến khi ngươi hỏng mất cầu xin tha thứ mới thôi.
Nỗ lực qua nửa nén nhang, tiếng thở dốc mỹ diệu mới có dấu hiệu lắng xuống, rồi lại chuyển thành tiếng khóc nức nở.
Vu Diêm Phù khẽ nâng mí mắt, gân xanh hơi co rút, nhìn lại trên giường chỉ thấy dưới tấm chăn chui ra một cái đầu, nằm úp sấp trên gối, sống lưng mỏng manh thẳng tắp một đường, vậy mà đang khóc.
Hửm, ma giáo giáo chủ, lại khóc nhè.
Bạch Đàm buông bàn tay xiết chặt trên gối, hấp háy cái mũi rồi chà lau nước mắt một lúc. Hắn khóc không phải vì cái gì mà vì tức giận bản thân chỉ biết chữa lợn lành thành lợn què, không những không bồi bổ được thân thể mà còn tiết tinh một trận, đúng là tự lấy đá đập xuống chân mình, vẫn là không có chút định lực, ngay cả một chút dục vọng cũng không khống chế được.
Đại công còn chưa thành, đại hội võ lâm như lửa xém lông mày, bây giờ phải làm sao đây?
Mặc tiết khố vào, Bạch Đàm hữu khí vô lực mà bò dậy, xốc mành trướng lên, nghiêng người đứng dậy, cả khuôn mặt đỏ rực còn chưa kịp dịu xuống, tóc tai cũng đương lúc ngổn ngang, sợi tóc mai mướt mồ hôi dán vào khoảng cổ thon dài, bên tai còn lưu lại một dấu hôn đỏ rực, thật tựa như tân nương tử lần đầu tiên trải được việc đời, lúc này đôi chân dưới chăn bắt đầu dò ra, đến ngay cả ngón chân cũng lộ ra thập phần kiều diễm, Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm mũi chân của hắn cả hô hấp cũng thật khó khăn.
Hắn lau sạch nước mắt trên mặt, vốn đang định muốn ngủ lại, thì nghe tiếng “Cốc, cốc” từ cửa truyền ra.
“Người nào?”
“Là thiếp Quỹ Ngư Nhi, thiếp đem nước nóng tới.”
Bạch Đàm phủ thêm áo choàng ngoài, đẩy cửa nhìn thấy, thì cho Quỹ Ngư Nhi đi vào. Nhưng thùng nước đã được sắp xếp xong, lại thấy Quỹ Ngư Nhi không có ý muốn rời đi, mà chỉ phất tay gọi lui mấy hạ nhân: “Bạch giáo chủ, thiếp có một chuyện quan trọng cần nói cùng ngài.”
“Chuyện gì?” Bạch Đàm bước tới ngồi cạnh bàn, liếc mắt thoáng thấy nửa cây hươu tiên vẫn còn chưa ăn xong, trong lòng hơi quẫn bách, vội vã quăng xuống đất. Quỹ Ngư Nhi nhìn lén hắn, dưới ánh nến mập mờ, mái tóc thiếu niên đen tuyền như mực, môi đỏ tựa máu, thực sự là ma mị đến tận xương, giống như loài yêu linh, nàng trong lòng chỉ có thể thở dài, đứa cháu bên ngoại là nam nhân, thực sự không biết là phúc hay là họa.
“Là việc liên quan đến thân thể của giáo chủ.” Quỹ Ngư Nhi cố ý nhấn mạnh một chữ cuối cùng, thì thấy mặt Bạch Đàm khẽ biến, tay nhanh như chớp, chỉ mấy chiêu liền chạm tới hai mạch nhâm đốc của nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Quỹ Ngư Nhi quan sát người thiếu niên kỹ càng một lúc, mới hỏi: “Xin hỏi giáo chủ… Năm nay ngài bao nhiêu tuổi? Có phải là mười sáu?”
Bạch Đàm bị chọc vào chỗ đau, lập tức khó chịu, nói: “Bản tọa đã tới nhược quán (20 tuổi),chỉ là nhìn vẻ ngoài hơi nhỏ.”
Nàng giật mình —— chẳng trách là như vậy, Nhiêu Cốt của hắn, thật sự đã nhanh thành thục.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói cùng bản tọa? Chẳng lẽ là muốn đến thị tẩm? Thật đáng tiếc, bản tọa đối với ngươi không có hứng thú.” Bạch Đàm rót thêm chén rượu, dùng móng bạc ở ngón út thử độc, tùy tiện không chút để ý mà nhìn nàng, lại phát hiện khuôn mặt của Quỹ Ngư Nhi đang lộ vẻ ưu lo, đành nghiêm mặt nói, “Cứ nói đi đừng ngại.”
“Bạch giáo chủ… Ngài xem thiếp một chút.” Quỹ Ngư Nhi xoay người, bỗng nhiên hơi cởi áo lụa, đem ngọc thể xinh đẹp phô bày trước mắt hắn, Bạch Đàm còn tưởng nữ nhân này là muốn quyến rũ mình, nhưng vừa nhìn kỹ thì cả kinh.
Xương sống của nữ nhân đỏ đến sắp xuất huyết, còn nơi xương cùng càng hơi nhô lên cao.
Hắn cả kinh từ trong dục dũng đứng bậc dậy: “Ngươi…cũng mọc ra Nhiêu Cốt?”
Quỹ Ngư Nhi gật gật đầu, kéo quần áo lên, mày liễu khẽ nhíu: “Thứ cho thiếp đường đột… Giáo chủ, ngài có phải là nhi tử của vương phi Tô Họa Yên ở Tây Dạ quốc?”
Bạch Đàm có hơi kinh ngạc, việc hắn bị Vu Diêm Phù mang đi là cấm sự bí mật trong vương thất: “Sao ngươi biết được?”
Vành mắt Quỹ Ngư Nhi ửng hồng, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay hắn: ” Thiếp tên thật là Tô Quỹ Vũ, Tô Họa Yên …. Chính là gia muội của thiếp”
Nữ nhân này…là dì ruột của hắn? Bạch Đàm ngẩng người, nghi ngờ mà quan sát kỹ nữ tử một phen.
Sau khi mẫu phi của hắn qua đời, phụ vương cũng không còn sủng hắn, tình thân hắn có cũng là cực kì nhạt, tất nhiên sẽ không tin mình đột nhiên nhặt được một người thân, nhưng mà vật vừa mới nhìn thấy thật không thể giả được.
Hắn từ bên trong gương nhìn lại, xương sống lưng của mình cũng là như vậy.
Còn nữa, mọi người đều nói người sinh Nhiêu Cốt quyến rũ yêu mỵ, hắn cũng có cảm giác, nữ nhân này câu dẫn lòng người, cũng không phải chỉ là dựa vào vẻ bề ngoài xinh đẹp, một cái nhíu mày, một nụ cười đều chứa đầy tình ý ma mị, không chỉ là do sau khi luyện tập mị thuật mới có được.
Thấy hắn không quá tin tưởng, Quỹ Ngư Nhi lại nói tiếp: “Họa Yên trước khi lâm chung, từng truyền tin nhờ thiếp vào cung phụ tá ngài khi đó là vương tử thuận lợi leo lên vương vị, nhưng vì trên người thiếp lúc ấy còn mang trọng trách ở Lâu Lan, nên thân bất do kỉ…”
Nói đoạn, nàng đem một vật từ trong ống tay áo hẹp mang ra ngoài, chính là một khuyên tai mã não màu đỏ, tựa như giọt máu.
Bạch Đàm mở to mắt, vội vã cầm lấy khuyên tai, cẩn thận quan sát một hồi.
Chỉ thấy máu trong viên mã não sâu cạn biến hóa, bên trong có chứa một con bò cạp cực nhỏ. Không sai, đây là…là đồ trang sức mà mẫu phi hắn vẫn thường xuyên mang, là bảo vật tổ truyền, cũng là đồ cưới, cho nên bà đặc biệt yêu quý.
Nhớ tới lúc nhỏ mẫu phi đối xử với hắn thật tốt vô cùng, trong lúc thất thần, hắn theo bản năng nâng tay sờ lấy khuyên tai mà hồi nhỏ được Vu Diêm Phù đeo lên lỗ tai trái của mình, giống như lúc ấy xoa nắm mấy lần, cả khoé môi cũng bất giác cong lên.
“Ngày đó thiếp vừa thấy tín vật này, thì biết mẫu phi của ngài đã không còn sống được bao lâu.” Giọng nói của Quỹ Ngư Nhi hơi yếu ớt, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên đau thương “Giáo chủ không cần nghi ngờ, thiếp không phải là cố ý đến để làm thân, chỉ là muốn báo cho giáo chủ, giáo chủ Nhiêu Cốt rất nhanh sẽ thành thục, thời khắc vừa đến, dâm tính quá độ, mê hoặc chúng sinh, rơi vào bể dục. Hết thải người Nhiêu đều tránh không được một lần này, thiếp năm đó cũng là như vậy…Giáo chủ cùng thiếp là người cùng một tộc, lại còn có quan hệ huyết thống, thiếp không đành lòng nhìn giáo chủ chịu tội, cho nên đến báo cho ngài phương pháp để giải quyết.”
Bạch Đàm bình tĩnh nhìn nàng một hồi: “Ngươi trước tiên nói cho bản tọa, người Nhiêu rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào?”
“Nhiêu Cốt, còn có tên là Hồ Cốt, tên như ý nghĩa, quyến rũ như Hồ…Tục truyền, tổ tiên ngày trước của người Nhiêu chính là do Hồ yêu tu luyện mà thành, vì sau khi hóa thành hình người hồ cốt vẫn còn tồn tại, thú tính khó thuần, sau khi sinh hạ đời sau cũng đều là vậy. Người Nhiêu tính dâm, vừa tới lúc thành niên thì dâm tính khó nén, hoặc là lưu lạc phong trần, hoặc là họa quốc ương dân…Vì vậy, rất nhiều người Nhiêu không muốn cho con cháu mình phải chịu tội, sinh được con nối dòng thì giết chết, người Nhiêu cũng vì thế mà càng ngày càng ít, đến đời của thiếp, chỉ còn lại một huyết mạch nhỏ. Cuộc đời của mẫu phi ngài cùng thiếp, vẫn là còn rất may mắn.”
“Dâm tính khó nén…” Bạch Đàm ngồi lại trong dục dũng, cả người đều run lên, “Ngươi nói có phương pháp để giải quyết?”
“Phương pháp này nếu giáo chủ có nghe, xin đừng tức giận, mỗi lời thiếp nói, từng câu đều là thật.” Quỹ Ngư Nhi thấp giọng nói.
Bạch Đàm phất phất tay: “Ít nói lời dư thừa.”
“Nhiêu cốt sinh dâm dục, căn bản là vì nguyên dương không đủ, âm khí quá thịnh, cần phải tìm vật tráng dương để bồi bổ thân thể.”
“Đồ tráng dương?” Bạch Đàm hỏi, “Chẳng lẽ là loại giống như cái hươu tiên kia?”
“Giáo chủ ngài có điều không biết, đồ vật bổ dương tốt nhất không phải là lấy của thú mà là của người.”
“Người? Ngươi nói là phải…”
Vẻ mặt Quỹ Ngư Nhi cực kỳ ám muội: Tất nhiên là dược nhân. Ngài nên biết dược nhân từ trên xuống dưới thứ mà bổ nhất không phải là huyết, không phải thịt, cũng chẳng phải là xương. Nếu là nữ nhân chính là sữa, nếu là nam tử chính là tinh dịch. Sữa bổ âm, tinh dịch lại bổ dương. Tinh hoa của con người, không có vật gì có thể so sánh được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.