Gã người Tây Khương hai mắt tỏa sáng, đem mảnh vàng lá ôm vào lòng ngực, trái xem phải ngó: “Ngươi, đi theo ta!”
“Giáo —— ngài muốn đi đâu?” Ly Vô Chướng thấy Bạch Đàm đi cùng gã Tây Khương, thì vội vàng đuổi theo.
“Không được đi theo bổn tọa, ai cũng không được!” Khuôn mặt và giọng nói của Bạch Đàm bỗng trở nên nghiêm túc quát bảo ngừng lại, ngay cả Mê Sa cũng bị hắn trừng cho một cái, bị Ly Vô Chướng kéo trở về.
Hắn một mình đi theo gã Tây Khương tới quầy hàng, nơi đó là một lều bạt có sức chứa hơn mười người. Màng da nặng nề vừa vén, mùi hôi ngập trời, bên trong dễ thấy có mười mấy cái lồng to to nhỏ nhỏ, đủ các loại dị thú.
Gã người Tây Cương nghênh ngang đi thẳng tới một cái lồng trong số đó, lôi ra một con hươu đực toàn thân kim hồng, con hươu kia hai mắt sung huyết, bốn vó đạp loạn, nôn nóng bất an, lộ ra dấu hiệu động dục.
“Trăm năm mới gặp Hươu Kỳ Lân hiếm thấy vùng cao nguyên, quý nhân thật là có phúc.”
Nói đoạn gã Tây Cương liền ha hả cười to, đem bím tóc quấn lên trên cổ, từ bên hông rút ra một thanh đao nhọn tróc xương, vén ống tay áo rồi giơ tay chém xuống, tức thì chặt đứt đầu hươu. Máu tươi tuôn như suối, tản ra một cỗ nhiệt khí, gã Tây Cương lấy bát bằng xương hứng lấy một chén, rồi lật người con hươu lại.
Chỉ thấy bụng dưới con hươu, có một cây hươu tiên (cái ấy của con hươu) to bằng cánh tay trẻ con, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703710/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.