“Người? Ngươi nói là phải…”
Vẻ mặt Quỹ Ngư Nhi cực kỳ ám muội: Tất nhiên là dược nhân. Ngài nên biết dược nhân từ trên xuống dưới thứ mà bổ nhất không phải là huyết, không phải thịt, cũng chẳng phải là xương. Nếu là nữ nhân chính là sữa, nếu là nam tử chính là tinh dịch. Sữa bổ âm, tinh dịch lại bổ dương. Tinh hoa của con người, không có vật gì có thể so sánh được.
“Ngươi, ngươi là nói thật sao?” Bạch Đàm kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn bóng người ngồi bên cạnh giường. Vu Diêm Phù nghe vào tai một chữ cũng không sót, còn cố ý không chớp mắt lẳng lặng nhìn hắn, thì thấy ánh mắt hắn rất nhanh dời đi.
“Thiếp không dám nói bậy. Nếu như giáo chủ không có nuôi dược nhân, thiếp ở chỗ này cũng có rất nhiều, có thể chọn lấy một người đem tặng. Thiếp sắp đặt bọn họ ở dưới tầng hầm của khách điếm. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Bạch Đàm trong lòng không được tự nhiên mà hỏi.
“Giáo chủ theo thiếp một chuyến xuống hầm, vừa nhìn sẽ biết.” Quỹ Ngư Nhi vô cùng thần bí nói.
Trong lòng Bạch Đàm rất là hiếu kì, nên mặc quần áo vào, rồi cùng Quỹ Ngư Nhi đi xuống tầng hầm bên dưới khách điếm.
Đi dọc xuống cầu thang, cửa ngầm vừa mới mở, đã thấy một luồng khí lạnh lùa vào, một mùi huân hương quái lạ phả thẳng vào mặt, lòng mang ý đề phòng, hắn lập tức ngưng thở, dùng tay che mũi miệng.
Để Ly Vô Chướng đứng đợi ở cửa, Bạch Đàm thẳng người đi xuống cầu thang.
Ở trong căn hầm tăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703712/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.