Edit: nnttrang
Nữ tử sĩ tộc dấn thân vào làm thợ thủ công, đang là tâm điểm tại Kiến Khang, nhất là khi nữ tử này lại là muội muội của tân giải nguyên Cố Hải, càng khiến cho người khác chú ý.
Ngắn ngủi mấy tháng, Cố gia hai lần làm thành Kiến Khang kinh ngạc, vô số ánh mắt hướng vào ngõ hẻm Cố gia.
“Đem nàng trừ ra khỏi tộc phổ.” Có người giận dữ nói.
“Buồn cười, bất quá là đi làm thợ thủ công, sĩ công nông thương, vậy con em trong tộc chúng ta buôn bán chẳng phải đều bị đuổi hay sao?” Cũng có người chê cười nói.
“Tộc trưởng, gọi nàng tới..” Có người cẩn thận đề nghị.
Cố Trường Xuân sắc mặt tái xanh nhìn người nọ một cái.
“Gọi nàng tời thì thế nào?”
Mắng nàng? Còn không biết là ai mắng ai, chỉ trích nàng? Không chừng người nào chỉ trích người nào… Gọi nàng đến chẳng khác nào tự rước nhục vào thân à.
Nghĩ đến nha đầu kia nhanh mồm nhanh miệng, tất cả mọi người lắc đầu một cái.
“Mặc kệ ý nó đi.” Cố Trường Xuân khoát khoát tay, trầm giọng nói.
Kinh thành, bên ngoài Vân Mông thư viện, kì thi hội sắp đến, không khí yên ả nay có chút khẩn trương.
“Thiếu gia..”
Một gã sai vặt cầm một phong thư bước nhanh vào thư phòng.
Xem xong thư, thần sắc Cố Ngư cũng không có thay đổi chút nào, ngòi bút bên dưới vẫn tùy ý như phong.
Ngoài cửa có tiếng cười nói của đám họ sinh, Cố Hải một thân trường bào xanh thẳm đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381200/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.