Edit: nnttrang
“Sư phụ..” Cố Thập Bát Nương bật thốt.
Lưu Công che miệng, cố kìm chế cơn ho khan, trợn mắt nhìn nàng.
“Lão bá.” Cố Thập Bát Nương đổi giọng bước nhanh đến trước mặt hắn, “Người trở lại thật đúng lúc, để Bành tiên sinh bắt mạch cho người…”
Qua cơn ho han, Lưu Công hướng Cố Thập Bát Nương khoát tay.
“Chớ đùa ta, ta còn cần hắn bắt mạch..” Lưu Công nói, “Bài tập ta giao ngươi đã làm xong rồi à? Cả ngày rãnh rỗi quan tâm..”
“Bành tiên sinh là thần y..” Cố Thập Bát Nương không để ý hắn nói sang chuyện khác, nói tiếp.
“Hoa Đà mới là..” Lưu Công thuận miệng nói, nhưng lời thốt ra một nửa chợt dừng lại, nhìn sắc mặt kiên trì của Cố Thập Bát Nương, liền hắc hắc cười, “Ta nói nha đầu ngươi, bệnh của ta chính ta tự mình biết..Như vậy đi, ngươi làm thuốc viên tan đờm đến đây.”
“Ăn cái này là được?” Cố Thập Bát Nương đối với y lí cũng không hiểu biết lắm, hồ nghi hỏi.
“Ừm.” Lưu Công gật đầu, giục nàng đi nhanh.
Cố Thập Bát Nương đáp dạ, bỗng xoay người lại.
“Đúng rồi, mồng một đầu tháng bảy người không có việc đi ra ngoài đúng không?” Nàng hỏi.
“Có việc gì?” Lưu Công vuốt ngực một cái, hỏi.
“Có chuyện vui, ta mở tiệc ở Bạch Hạc lâu, muốn mời người đến cùng tham dự..” Cố Thập Bát Nương cười nói.
“Chuyện vui gì? Ca ca ngươi đậu Tiến sĩ?” Lưu Công tò mò nói, một mặt lại lắc đầu, “Không đúng, còn chưa có thi đâu.. Nếu không phải thì nha đầu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381198/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.