Edit: nnttrang
“Có việc gì hốt hoảng như vậy.” Lưu Công hừ một tiếng, nhìn về phía nàng, “Ngươi thật là muốn ăn đòn.”
Tuy là lời nói như vậy, nhưng thật sự đối mặt với cái chết, nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp lại người này, loại cảm giác đó thật khó nói.
Đáng sợ nhất, loại cảm giác này Cố Thập Bát Nương đã trải qua hai lần, nàng vốn cho là sẽ không phải gặp nó nữa.
Mặc dù đã sớm đoán ra thân thể Lưu Công có bệnh, nhưng căn bản không nghĩ đến mệnh hắn đã không còn kéo dài lâu hơn được nữa.
“Bệnh gì? Sư phụ đã tìm người xem chưa?” thanh âm Cố Thập Bát Nương trầm thấp nói, “Tìm Bành tiên sinh xem một chút, hắn là thần y, hắn nhất định có thể…”
Đây cũng không phải lần đầu tiên nghe nàng gọi Bành Nhất Châm là thần y, Lưu Công không khỏi có chút kì quáy, nhắc tới Bành Nhất Châm tư chất của hắn cũng không tệ lắm, cũng có chút bản lãnh thật sự, nhưng trước mắt mà nói, thật không nhìn ra dáng vẻ thần y gì cả.
“Chữa bệnh không trị được mệnh.” Lưu Công cười, “Bệnh của chính mình ta tự biết..” Hắn trầm mặc một khắc, “Thật ra thì ta cũng không hẳn là mắc bệnh, mà là trúng độc, có thể kéo dài đến bây giờ, còn có thể nhận đồ đệ như ngươi, đã là trời cao ưu ái..”
Từ một dược sư như Lưu Công nói ra từ độc không thể giải, lại khiến người ta lâm một mảng khó hiểu.
Tiểu cô nương trước mặt vẫn giữ vững tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2381202/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.