Cùng Tào thị trở lại hiệu thuốc của Bành Nhất Châm, Bành Nhất Châm đã chờ ở đấy.
“Tiểu cô nương, chúng ta nơi này ra sao ?” Hắn ha ha cười nói.
“So với huyện chúng ta lớn hơn a.” Cố Mười Tám Nương từ đáy lòng khen ngợi, trên mặt thâm ý cười nói “ Đông tây bán đắt hàng …”
Bành Nhất Châm minh bạch ý tứ trong lời nói của tiểu cô nương, cười lớn,cũng ngụ ý nói “ Về sau muốn cùng tiểu cô nương làm ăn lâu dài a.”
Dứt lời hai người đều nhìn nhau.
“Mười cân Viễn Chí ống tre, hai mươi quan một cân, đây là hai trăm quan..”Bành Nhất Châm thoải mái tính toán, đem tiền trao cho Tào thị “Đạinương ngươi cất kỹ.”
Tào thị cùng Cố Mười Tám Nương nói cảm ơn, bởi vì đường xá xa xôi không dám lưu lại, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
“ Bành tiên sinh, thương nhân bán dược nhắc tới Đổng lão gia, Đổng lãogia là ai?” Cố Mười Tám Nương đi đến cửa tò mò hỏi một câu.
“Đổng lão gia bây giờ bán dược?” Bành Nhất Châm hỏi lại, cũng không trực tiếp trả lời nàng mà híp mắt nói “ Tiểu nương tử ngươi nói đại phu chúng tasợ nhất chuyện gì?”
Đại phu sợ gì? Vấn đề này rất đơn giản, chính là sợ gặp chứng bệnh không biết trị, hoặc chữa không khỏi bệnh thôi.
Bành Nhất Châm nghe nàng đáp, lắc đầu nói “ Bệnh lạ chúng ta không sợ, từnăm Thần Nông dám vì thiên hạ nếm bách thảo, đại phu chúng ta không gặpnhững bệnh lạ nữa, đừng nói không sợ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2380978/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.