Bành Nhất Châm thấynàng đáp sảng khoái, khẽ gật đầu, nói " Đáng giá, rất đáng giá, bào chếnói ảnh hưởng nhỏ là tới dược liệu, nói lớn là quan hệ sinh tử a, chúngta tuy là đại phu chỉ chuẩn đoán bệnh của đối phương, còn công hiệu chữa bệnh cao hay thấp vẫn là quyết định bởi dược liệu tốt hay dở..."
Hắn than thở nói chuyện " Mấy năm trước có một đại phu chữa bệnh khiếnngười bệnh mất mạng, bị quan phủ phán tội thầy thuốc lang băm coi mạngngười như cỏ rác, đánh gãy một chân hắn, lão đại phu luôn miệng kêu oan, oan khuất cùng tức giận tích tụ mà chết, kỳ thực hắn là không cam tâm,vậy nên một đơn thuốc chữa bệnh này ta nghiên cứu mất ba năm, rốt cuộcphát hiện ra hết thảy lai lịch là tại trên dược..."
"Ra sao?" Cố Mười Tám Nương vội hỏi.
" Vì ba đậu sương ( cây Mần Để ).." Bành Nhất Châm căm giận nói " Vấn đềnằm trên hạt ba đậu dùng trong thuốc, tiểu nương tử ngươi biết hạt bađậu có tính nóng, rất độc với người dùng ?"
Ba đậu sương thường dùng dưới hình thức hạt nghĩa là hạt Ba Đậu đã ép hết dầu, sao vàng chế thành viên hoặc chế cao.
Cố Mười Tám Nương gật đầu, những điều cơ bản nàng là biết, tiếp lời nói " Cho nên ngươi mới mất ba năm giải nỗi oan cho lão đại phu kia."
Bành Nhất Châm khen ngợi gật đầu " Không sai, đúng là như thế " Chợt thanthở " Đạo lý về bào chế ngươi cũng nên biết, nhưng sống trên đời vẫn cóngười không thèm đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2380980/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.