Phó Lăng Khôn nói rằng tôi có khả năng bỏ bùa, nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy người thực sự có khả năng bỏ bùa là Phó Nhược Minh. Đối diện với đôi mắt này sẽ cảm thấy mọi điều anh nói đều đúng.
Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, khiến tôi không thể thở nổi.
Một lúc sau, anh thở dài bên tai tôi: “Tiếu Tiếu, anh đã đi một mình quá lâu rồi.”
12
Tôi và Phó Nhược Minh chính thức ở bên nhau.
Mọi người đều nói, tôi đã chọn một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Phó, đúng là đầu óc tôi có vấn đề, nhưng tôi lại rất hạnh phúc.
Hóa ra, cho nhau hơi ấm có thể chữa lành mọi vết thương.
Hóa ra, cho nhau hơi ấm có thể xoa dịu mọi nỗi đau.
Vài tháng sau, Phó Lăng Khôn đính hôn, chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Phó. Tôi và Phó Nhược Minh cùng đến dự tiệc đính hôn.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]
Ông bà cụ nhà họ Phó tỏ vẻ ghê tởm tôi, thậm chí không thèm nói chuyện với tôi. Cha tôi cũng để ý tình hình, không còn mắng chửi tôi nữa, cứ như thể ông ta không quen biết tôi.
Tôi và Phó Nhược Minh bị cô lập ở một góc, như hai nguồn lây bệnh, ai đi ngang qua chúng tôi cũng đều bước nhanh hơn vì sợ phải chào chúng tôi.
Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vung-tren-chan-minh/3645200/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.