Ánh mắt Phó Lăng Khôn thoáng hiện nỗi đau: “Tôi sắp đính hôn rồi. Nếu em quay lại, tôi có thể đổi người.”
Hắn lại tiến tới để kéo tôi, nhưng tôi né tránh: “Ông cụ nhà họ Phó không thích loại phụ nữ vờn hết chú rồi đến cháu như tôi đâu. Anh định đính hôn với tôi, không sợ ông ấy sẽ hủy quyền thừa kế của anh sao?”
Tay Phó Lăng Khôn khựng lại.
Tôi đứng tại chỗ cười với hắn: “Thôi đi. Tài sản lớn như vậy, bỏ thì tiếc lắm. Tôi thấy Thẩm Lạc và anh rất hợp nhau.”
Phó Lăng Khôn vốn là người quyết đoán, đây là duy nhất tôi thấy hắn do dự. Hắn thậm chí còn nói với tôi, bảo tôi chờ, chờ đến khi hắn có chỗ đứng vững vàng trong nhà họ Phó.
Tôi mỉm cười cay đắng nhìn theo bóng lưng hắn xa dần trong sự thất vọng.
Gieo nhân nào gặt quả nấy.
11
Phó Lăng Khôn lên xe, hắn biến mất khỏi tầm mắt tôi sau một làn khói bụi. Trong thoáng chốc, lòng tôi cảm thấy trống rỗng. Sau đó, tôi vội vàng gọi điện cho Phó Nhược Minh.
Đầu dây bên kia đang đổ chuông. Tôi lo lắng không yên. Mãi lâu sau, anh mới bắt máy, nhưng lại không nói gì.
Tôi càng lo lắng hơn: “Anh đang ở đâu? Tôi đi tìm anh!”
“…”
Bên kia im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Nhìn về phía Tây.”
Tôi ngạc nhiên, làm theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vung-tren-chan-minh/3645199/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.