14
Hai năm trôi qua trong chớp mắt. Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó.
Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó không còn nữa. Bà cụ đã chất chứa quá nhiều u uất trong lòng, bệnh tật kéo dài và qua đời. Tôi và Phó Nhược Minh trở về để chia buồn.
Phó Lăng Khôn cũng có mặt. Hắn trông tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều, ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.
Tôi biết hắn đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước. Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.
Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty, ông ta đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.
Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ hắn đến mức phát điên, nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà ấy tức giận đến nỗi mất đi.
Em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn nhìn thấy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm phân chia tài sản.
Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn. Có lẽ áp lực này đã truyền sang cho Thẩm Lạc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lạc tiều tụy, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-vung-tren-chan-minh/3645201/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.