“Tôi không sao.” Dịch Trần Lương đưa tay đè Tề Hoạch tỏ ý không muốn hắn lên tiếng, “Vừa về nhà, điện thoại hình như hỏng rồi, không dùng đ… ược. Không sao, lúc về thấy đứa nhỏ lạc đường nên tôi giúp đưa đến đồn cảnh sát. Ừm, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai ráng thi tốt… ừm, ngủ ngon.”
“Thật sự không có gì hết, anh ngủ sớm đi.” Dịch Trần Lương cúp máy.
Tề Hoạch trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt âm u cả người thương tích của cậu, buộc miệng thốt ra, “Đại ca à, vầy mà dám nói là không sao?”
Dịch Trần Lương trả điện thoại cho hắn, ôm bụng chửi một tiếng, đưa chìa khoá cho Tề Hoạch, “Giúp chút.”
Tề Hoạch đỡ lấy người cậu, suýt chút nữa bị đè té ra đất. Một tay hắn đỡ người một tay khác mở cửa, vất vả lắm mới dìu người đến sô pha. Hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn đứng dậy bật đèn phòng khách lên.
Đèn trong phòng khách sáng hơn ngoài hành lang nhiều nên cuối cùng Tề Hoạch nhìn rõ được vết thương trên mặt cùng quần áo dính máu của Dịch Trần Lương nói: “** má, đi đâu mà tàn tạ dữ vậy?”
Dịch Trần Lương lấy điện thoại ra thì thấy màn hình đã bị vỡ, không thể nào khởi động máy, ném điện thoại lên bàn trà, “Lúc về bị chặn đường.”
“Đitj mẹ nó, thằng nào làm?! Anh tìm người đánh lại cho!” Tề Hoạch um sùm lên, “Đánh kiểu này là muốn đánh chết người mà!”
“Thôi bỏ đi.” Dịch Trần Lương chạm vào vết sưng bên khoé miệng, đau đến mức phải hít khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/3442266/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.