Vân Phương cảm thấy chính mình vừa thoát khỏi trạng thái hỗn loạn.
"Dịch Trần Lương!" Có người gọi anh.
Anh mở bừng mắt, bật dậy khỏi giường, theo bản năng rút khẩu súng dưới gối ra.
Anh nửa quỳ trên giường, họng súng nhắm thẳng ngay cửa, kinh ngạc thở dốc.
Sao mình lại ở đây? Trực giác mách bảo nơi này có gì đó không thích hợp.
Bên ngoài không vang lên tiếng gõ cửa, có ai đó dùng tiếng Miến Điện gọi tên anh. Ngoài ba từ Dịch Trần Lương thì chẳng nghe hiểu gì khác.
Anh cất súng ra sau thắt lưng, cầm áo khoác trên giường mặc vào ra mở cửa.
Bên ngoài là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, mặc trang phục dân bản xứ, đôi mắt to sáng, cười lên lộ hàm răng trắng bóc, cậu dùng tiếng địa phương nói chuyện với anh, "Cơm trưa của anh, mẹ tôi bảo tôi đưa đến."
"Cảm ơn." Dịch Trần Lương nhận lấy chiếc mâm trong tay cậu bé, sau đó lập tức đóng cửa.
Hai tay thiếu niên chặn cánh cửa đang muốn đóng, chen người vào trong nhòm ngó, giọng điệu mang theo ý khẩn cầu, "Dịch, tôi có thể vào chơi một chốc được không? Tôi mà về mẹ chắc chắn sẽ bắt tôi làm việc."
Dịch Trần Lương không hề bị đả động, vẫn như cũ muốn đóng cửa lại.
"Dịch! Xin anh đấy!" Thiếu niên vẫn cười hì hì nhìn anh, "Tôi chỉ chơi một lúc thôi mà, anh ăn xong tôi cầm mâm đi luôn, anh khỏi cần đem trả lại."
Dịch Trần Lương không tiếp tục đóng cửa nữa.
Anh nhớ ra rồi, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thoi-diem/3216097/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.