Trong nhà chú Điên chất không ít thứ thượng vàng hạ cám, mỗi lần Ninh Cốc lại đây, nếu như chú không có ở nhà, Ninh Cốc đều sẽ tìm thấy đồ ăn thức uống ở bên trong.
Nhưng hôm nay ngoài nửa ấm nước không biết để lại từ hôm nào, thì chẳng tìm thấy gì cả.
Chuyện này không phù hợp với phong cách của chú Điên cho lắm.
Chú Điên không hay lui tới với người trong khu công sự, cách một khoảng thời gian sẽ tìm người buôn bán hàng hóa như Địa Vương trao đổi lấy ít đồ ăn, trong phòng lúc nào cũng có hàng dự trữ.
Ninh Cốc ngồi trở lại trên ghế, cau mày.
Chú Điên đi đâu rồi?
Vào lúc này, đột nhiên lại không thấy, dường như còn mang theo vật tư, thật sự hơi kỳ lạ.
Liên Xuyên đang nằm nhắm mắt trên ghế, không biết là ngủ thật rồi hay chỉ đang giả bộ.
Ninh Cốc không có ý định thử lần nữa, đằng nào có ngủ thật rồi cũng tỉnh lại được trong một giây, cậu không tranh thủ được gì.
Chính cậu cũng rất mệt, cũng nhắm mắt lại theo, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Lúc mở mắt ra lần nữa, không biết đã trôi qua bao lâu, Liên Xuyên vẫn giữ tư thế nằm dựa vào ghế như trước đó, nhắm mắt lại.
Ninh Cốc rướn lại gần muốn thử xem hắn đã tỉnh chưa.
“Có người.” Liên Xuyên nhắm mắt nói một câu.
Ninh Cốc nhảy dựng dậy nhấc một cây gậy lên.
“Là chị Kỳ vô tình gặp ở quán rượu.” Liên Xuyên vẫn đang nhắm mắt.
“Một người?” Ninh Cốc hỏi.
“Ừ.” Liên Xuyên đáp.
“Để tôi đi xem,” Ninh Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797077/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.