Thời gian phòng ngự của Lý Hướng kết thúc, sương đen xung quanh qua chớp mắt đã bị gió dữ cuốn về.
Trong vòng có vài giây, mọi thứ trước mắt đã khôi phục trở về hình dạng ban đầu, không có những cây gậy cắm xuống mặt đất, không có thân thể người chất khắp nơi.
Chỉ có gió dữ đen kịt.
Ninh Cốc lao về phía trước vài bước, ngồi thụp xuống đất, sờ lên thân thể nằm gần bọn họ nhất.
Lạnh băng, nhưng không cứng đờ.
Cậu muốn nhìn rõ mặt người này, nhưng đứng giữa sương mù dày đặc, cậu chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
“Đinh Tử ở đây sao?” Ninh Cốc quay đầu lại, hạ thấp giọng hỏi, “Mọi người đã đi tìm chưa, đã tìm xem nó có ở đây hay không chưa?”
“Quá nhiều, không thể nào thấy rõ hết được,” Lý Hướng hạ thấp giọng nói, “Phải đi rồi, Ninh Cốc.”
Tiếng gió có biến đổi.
Trong gầm thét đơn điệu đã có lẫn một loại âm thanh khác.
Như thể tiếng người nào đó hít thở khó khăn đang ra sức thở dốc, tiếng động phát ra khi cổ họng bị giằng kéo.
“Đi.” Trưởng đoàn tóm lấy cánh tay Ninh Cốc, túm cậu lên.
“Vậy thì những người nằm sát đây nhất,” Ninh Cốc lảo đảo vài bước, “đã kiểm tra chưa?”
“Đinh Tử mất tích ở đây,” trưởng đoàn tiến đến trước mặt cậu, nói bằng giọng vững vàng, “Cháu cảm thấy nó có thể sống sót dưới tay dân bản địa, hay là cảm thấy nó có thể trở về từ bên kia? Đừng rối rắm những chuyện không có ý nghĩa này nữa! Hiểu chưa?”
Tiếng thở dốc trong gió đột nhiên trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.