Lúc trưởng đoàn đẩy cửa vào nhà, Liên Xuyên vẫn đang ngất trên nệm chưa tỉnh.
Ninh Cốc cũng đang dựa vào tường ngủ say sưa.
Trưởng đoàn đá đá lên đùi cậu, cậu mới thình lình nhảy dựng dậy, thấy rõ là trưởng đoàn xong thì ôm bụng khom lưng, dùng sức quá đột ngột, cảm giác cơ bụng gần bị giãn đứt rồi.
“Đến chỗ Lý Hướng tâm sự.” Trưởng đoàn nói.
“Hay là… để chốc nữa đi.” Ninh Cốc nói hơi dè chừng.
Lớn vậy rồi cậu vẫn rất sợ trưởng đoàn, mới đây đầu tiên là cãi lệnh cấm của trưởng đoàn, làm hại không ít kẻ lữ hành tử vong bỏ mạng, còn làm mất mặt trưởng đoàn trước toàn thể đồng bạn, giờ lại từ chối… cậu sẽ hoảng sợ theo bản năng.
Cứ cảm thấy ngay giây tiếp theo trưởng đoàn sẽ đánh cậu.
“Phải chờ cho hắn ta tỉnh?” Trưởng đoàn nhìn thoáng qua Liên Xuyên.
“Vâng,” Ninh Cốc đáp, nghĩ ra một lý do rất chính đáng, “Anh ta không thể gặp chuyện gì được, tạm thời… anh ta vẫn còn có tác dụng với cháu.”
“Ngoài cửa thì được đúng không?” Trưởng đoàn nói, “Chú đứng ở đây, còn ai dám động vào hắn ta?”
Ninh Cốc không dám nói thêm gì nữa, đi theo trưởng đoàn ra bên ngoài căn nhà.
Hôm nay khu công sự náo nhiệt hơn so với thường ngày, có thể nghe thấy những tiếng trò chuyện hào hứng, tiếng cười, tiếng chửi bậy, tiếng đánh nhau của những kẻ lữ hành quanh đó. Có điều, hẳn là vì có lệnh của mấy người trưởng đoàn, cho nên xung quanh nhà cậu không có ai cả, chỉ có từng chiếc đèn lồng được thắp sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797076/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.