*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửu Dực ngồi xổm ở trung tâm hang động đứng, bên trên một cây gậy kim loại cắm ngang thật sâu vào vách hang động.
Một cây gậy kim loại khác treo song song phía trên gã, đang rung động nhè nhẹ, phát ra những tiếng vang khẽ.
“Kẻ lữ hành ——” Sâu phía dưới hang động đứng vọng lên tiếng hét của Thọ Hỉ, “đã tiến hết vào chủ thành ——”
Dồi dào năng lượng, thổi cho cây gậy kim loại phía trên rung lên những tiếng ong ong.
Cửu Dực không thể không giơ tay lên, vươn gai trên đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng nhấn lên cây gậy, làm âm thanh này dừng lại.
Sau khi gai trên ngón tay rời đi, cây gậy kim loại yên tĩnh được vài giây, rồi lại bắt đầu chấn động nhè nhẹ, phát ra những tiếng ong ong nhỏ.
Chấn động và âm thanh này đến từ mặt đất, đến từ hướng của chủ thành, chỉ có chạy nhanh và phóng thích năng lực trên quy mô lớn mới tạo ra được động tĩnh như vậy.
Tàu đã tới, kẻ lữ hành ùa vào chủ thành.
Nhưng lần này, điểm đến đầu tiên của đại đa số kẻ lữ hành lại đều không phải là Thung lũng lạc lối, mà là chủ thành đã giương cung bạt kiếm người sống ta chết nhiều năm qua.
Để tìm được Ninh Cốc.
Bọn họ biết, Ninh Cốc không thể nào vẫn còn ở Thung lũng lạc lối.
Cửu Dực không hề lấy làm vui vẻ gì với việc mình có thể suy ngẫm cẩn thận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797073/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.