“Là trùng hợp sao?” Kỹ thuật viên mãi mới ngẩng đầu lên nhìn Xuân Tam.
Xuân Tam đứng trước màn hình, nhìn hình ảnh từ camera giám sát các khu của chủ thành.
Đêm đã khuya, khu an toàn đã vào giờ cấm đi lại ban đêm, khu C khu D ngoại trừ khu vực Hẻm Rượu, phần lớn dân cư đã chìm vào giấc mộng.
Chớp lóe xảy ra năm giây trước, chắc sẽ không có mấy người chú ý tới.
“Nghĩ nhiều rồi,” Xuân Tam nói, “Liên Xuyên bắt đầu bị giam giữ bóc tách từ một tiếng trước, kết thúc cũng ở mười phút trước.”
“Cần báo cáo không?” Kỹ thuật viên hỏi.
“Để tôi báo cáo.” Xuân Tam nói.
Trục xuất Liên Xuyên là một chuyện hợp lý, đáng để mong chờ dưới cái nhìn của dân chúng chủ thành, bao nhiêu năm qua, nỗi khủng hoảng của dân thường đối với việc chủ thành bị hoang nguyên sắt đen dần dần cắn nuốt không thể nghịch chuyển, mà lại không thể được biểu đạt ra tự do dưới những quy tắc quản lý khắc nghiệt của chủ thành, nỗi hận linh cẩu và phẫn nộ với “đời sống yên bình bị phá hoại” đều rất mãnh liệt.
Thế nhưng, sau khi công bố bên ngoài về trục xuất để thuận theo ý dân, tất sẽ phải có cách xử lý khác cho Liên Xuyên.
Nhưng “cách xử lý khác” mà Xuân Tam cho rằng hẳn sẽ rất thuận lợi, lại được tiến hành không hề thuận lợi chút nào, họp bàn rất lâu, các bên vẫn không thể thống nhất được ý kiến với nhau.
Cuối cùng, quyết định vẫn là trục xuất, nhưng ý nghĩa phía sau “trục xuất”, thì có lẽ mỗi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797072/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.