*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẻ lữ hành sôi nổi muốn chen vào toa tàu này, nhìn xem bên trong cái hòm màu đen này rốt cuộc chứa thứ gì.
Cũng có người lo lắng đó là cái bẫy chủ thành giăng ra cho bọn họ, muốn dùng sức mạnh đẩy cái hòm xuống khỏi tàu trước.
“Không thì mang xuống khỏi tàu đã!” Có người hô lên, “Mở ra nhìn xem là gì!”
Chưa chờ cho trưởng đoàn hạ lệnh, cả đám người đã nhảy lên trên.
Cái hòm được làm bằng kim loại, nặng, còn rất bóng, mọi người chen chúc vào với nhau, không có chỗ để dọn, thế nên phải đẩy tới gần cửa toa tàu.
Ninh Cốc cảm thấy, bên trong cái hòm này, e là đang chứa…
Cậu duỗi tay tới giữ cái hòm lại, muốn ngăn không cho hòm bị ném xuống đất: “Đừng vội…”
Còn chưa nói hết câu, phía sau đột nhiên đã nổ lên những tia lửa, những chùm tia sáng màu lam lóe lên, đồng loạt bắn về phía mặt đất cách bọn họ chừng hai mét.
“Linh cẩu!” Có người hô lên.
“Lên tàu!” Trưởng đoàn nói.
Cái hòm lại bị đẩy về chính giữa toa tàu, ở tình huống như vậy, kẻ lữ hành sẽ không đối kháng với linh cẩu, tất cả đều chui lên tàu, nép vào hai bên cửa toa tàu, nhìn ra bên ngoài.
“Không nhìn thấy người.”
“Linh cẩu vậy mà lại ra khỏi chủ thành?”
“Thành vệ còn chẳng đuổi tới đây, sao linh cẩu lại tới?”
“Thứ này là linh cẩu đặt lên tàu đúng không?”
Đúng.
Ninh Cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797074/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.