*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ninh Cốc không đoán nổi trạng thái hiện giờ của Liên Xuyên là thế nào, chết thật, hay là đang hôn mê, hay là đang ủ chiêu gì đó. Thế nhưng Ninh Cốc biết, thể thí nghiệm như Liên Xuyên có vẻ như là loại phù hợp nhất với yêu cầu của kế hoạch trái quy tắc, các loại tố chất cơ thể siêu mạnh, tốc độ, sức mạnh, sức bền đều khiến người ta phải ngỡ ngàng, đã vậy còn có tinh thần lực siêu mạnh, cảm quan siêu mạnh…nhưng không có năng lực gì. Cho nên giờ hẳn là có thể loại trừ khả năng đang ủ chiêu gì đó. Chết rồi… cũng không có khả năng lắm. Linh cẩu quyết đoán lạnh lùng như Liên Xuyên vẫn có thể sẽ cứu người, chỉ cần lợi nhiều hơn hại là được, nhưng buôn bán lỗ vốn kiểu liều mạng cứu người như hiện giờ thì…không có khả năng lắm. Vậy thì là lại hôn mê tiếp. Phải tranh thủ cứu trước lúc chết! Cậu liếc mắt nhìn Phúc Lộc và nhẫn đen bên cạnh, không biết bọn họ đối mặt với tình huống như vậy sẽ có biện pháp gì. Nhẫn đen nói, không được nói chuyện, sợ đánh thức thi nhân. Giờ đã xuống khỏi xe, vầng sáng màu vàng bên trong sương đen trông rất giống với ánh sáng vàng lúc thi nhân xuất hiện trước đó, kể cả thi nhân có chưa tỉnh đi nữa, giờ hẳn cũng đã tỉnh được nửa rồi. “Qua cướp không?” Cậu hạ giọng hỏi. Phúc Lộc dựng thẳng ngón tay bên mép. “Cứ nhìn thế?” Ninh Cốc chỉ vào đằng đó, dùng khẩu hình quát. Một nhẫn đen nhảy lên, bám lên một cọc nhọn gần nhất, mấy nhẫn đen khác cũng đều ăn ý nhảy lên trên cọc nhọn theo. Ninh Cốc ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra, tiểu đội nhẫn đen của Cửu Dực thực ra không hề nhỏ, gọi là trung đội hay đại đội đều được, trên cọc nhọn và vách động xung quanh đã có rất nhiều nhẫn đen lặng lẽ không một tiếng động leo lên trên, tựa như một loài sinh vật nào đó không phải nhân loại, chậm rãi lại gần cửa động Liên Xuyên đang ở trong. Phúc Lộc ám chỉ Ninh Cốc đi theo gã, đi xuyên qua bên dưới tiểu đội nhẫn đen. Một mảng tĩnh mịch, Ninh Cốc đứng bên cạnh cửa động. Mấy nhẫn đen lộn ngược từ cửa động xuống, ra hiệu bằng tay với Phúc Lộc Phúc Lộc dùng bả vai va vào Ninh Cốc, rồi hất hất cằm về phía trong. Ninh Cốc đoán được đại khái ý của Phúc Lộc, thế này là bảo cậu qua đó mang Liên Xuyên xuống dưới. Vậy thì mấy nhẫn đen kia tới đó làm gì? Dẫn đường? Quan sát kẻ lữ hành giải cứu linh cẩu đội dọn dẹp? Còn nữa, cậu mang Liên Xuyên xuống dưới thế nào được đây? Cậu cũng đâu có chân lò xo… Phúc Lộc và nhẫn đen đều nhìn cậu, điều này làm cho thể diện Ninh Cốc không chịu đựng được. Có điều, chờ đám vô dụng này cứu, Liên Xuyên chắc đã chết toi, cậu quyết định thử một lần, sử dụng năng lực còn sáng nắng chiều mưa hơn cả Cửu Dực của mình. Tới đây! Cậu nhìn chằm chằm vào sương đen quấn trong ánh sáng vàng đang xoay quanh thân thể Liên Xuyên. Nhìn chằm chằm thật chặt. Nhìn chằm chằm. “Đi chơi cứt đi.” Ninh Cốc hung tợn phun ra mấy chữ từ kẽ răng. Một đám con dơi trên nóc đều đồng loạt quay đầu sang, Phúc Lộc khiếp sợ quay mặt qua nhìn cậu. Sương đen đằng đó không hề suy chuyển, vẫn quay vòng quanh Liên Xuyên như cũ, đã vậy còn có một luồng chọc qua cơ thể Liên Xuyên. Liên Xuyên hẳn là bị chọc chết rồi. Tuy bực bội, nhưng Ninh Cốc vẫn lập tức từ bỏ ý định sử dụng năng lực, cậu nhìn lướt lên trên. Hai con dơi treo lộn ngược phía trên cửa động vẫn đang ngoắc tay với cậu, Ninh Cốc đột nhiên hiểu ra được, bọn họ muốn ném mình qua đó. Nói từ đầu luôn đi! Lấy đâu ra tự tin rằng kẻ lữ hành có thể ăn ý với một đám con dơi như thế được nhỉ! Ninh Cốc không buồn lo nghĩ nhiều, Phúc Lộc bên cạnh có chân kim loại, không biết có gắn lò xo không, dù sao thì chỉ cần lấy đà là cậu có thể nhảy lên được… Cậu duỗi tay đè mạnh lên bả vai Phúc Lộc rồi đột ngột bật nhảy lên, cùng lúc Phúc Lộc gập chân xuống thì nhấn chân một cái, nhảy lên không trung. Cùng với tiếng kẽo kẹt, chân của Phúc Lộc lập tức bị bẻ thành góc vuông. Chân Phúc Lộc thế mà lại không phải là lò xo… Vào lúc Ninh Cốc nhảy lên đỉnh, hai nhẫn đen từ hai bên trái phải tóm được tay cậu, đồng thời dùng lực, ném cậu vào trong động. Ninh Cốc giang hai tay, giữa lúc bay đi, cậu suy nghĩ rất nhiều, nỗi sầu của việc có não chính là đây, vừa suy nghĩ là sẽ tốn thời gian. Thời gian bay quá ngắn, cậu không thể nào nghĩ ra được mình nên cứu Liên Xuyên như thế nào. Bay tới trước mặt Liên Xuyên xong, cậu dùng phương pháp không cần não nhất. Ôm chặt lấy Liên Xuyên. Cậu muốn mượn trọng lượng của mình, kéo Liên Xuyên từ không trung xuống mặt đất. Nhưng không hề ngoài ý muốn chút nào, cậu đã không thành công. Ninh Cốc ôm lấy Liên Xuyên, cả hai cùng nhau lơ lửng giữa không trung. Có điều cậu đã lập tức kiểm tra, Liên Xuyên vẫn hít thở, thật sự chưa chết. Cùng lúc cậu ôm lấy Liên Xuyên, mấy chục nhẫn đen phía sau đồng thời hiện thân, giống một mảnh vải rách bị gió thổi tán loạn, nháy mắt đã ào hết vào trong động. Tiếp đó, từ trong sương đen lóe ra một quỹ đạo bàng bạc. Là gai trên ngón tay. Xem ra nhẫn đen thật sự là đội cảnh vệ ruột của Cửu Dực, cải tạo cũng cùng một kiểu. Dường như đã cảm nhận được có người đánh lén, sương đen trong động sinh ra thay đổi, bắt đầu không ngừng tụ lại rồi tan ra, vầng sáng vàng bao quanh không ngừng đảo quanh hang động. Vào lúc một vạt sương đen bên cạnh Liên Xuyên muốn xuyên qua thân thể hắn lần thứ ba, một nhẫn đen đã nhảy từ phía sau tới, giơ cao cánh tay, gai trên đầu ngón tay đánh tan sương đen từ chính giữa. “Liên Xuyên!” Ninh Cốc không có sức, vừa gọi tên Liên Xuyên, vừa dùng chân kẹp lấy hắn, dùng tay sờ soạng từ trên xuống dưới một lần, không sờ thấy bất cứ trang bị gì được dùng để cố định Liên Xuyên giữa không trung. “Liên Xuyên! Liên Cẩu!” Ninh Cốc ôm chặt hắn, lấy sức ngã xuống, thân thể Liên Xuyên chao đảo theo cậu, mà cũng không hề rơi xuống. “Anh tỉnh lại đi!” Ninh Cốc quăng một lòng bàn tay lên mặt Liên Xuyên, rồi lại ra sức rớt xuống. Cảm giác quần Liên Xuyên sắp bị mình cọ cho tụt xuống rồi, vậy mà vẫn không thành công. Xem ra hiện giờ thi nhân vẫn chưa tỉnh, không nhìn thấy khuôn mặt to tướng màu vàng, nhưng nhẫn đen đánh nhau với đám sương mù vàng vàng đen đen đó cũng chẳng chiếm được hời, sương đen bị đánh tan sẽ lập tức ngưng tụ lại lần nữa. Ninh Cốc cắn răng, dùng ngón tay tách đôi mắt đang nhắm của Liên Xuyên ra, nhìn trừng trừng vào mắt hắn: “Này! Chó!” Khóe mắt liếc thấy có sương đen đang lượn một vòng bay về phía sau lưng cậu, mà nhẫn đen bên cạnh lại không hề phát hiện, Ninh Cốc đã phải do dự mất một khoảng thời gian nhỏ như sợi tóc xem có nên thả tay ra tránh né không. Sương đen xuyên qua lưng cậu. Mọi âm thanh xung quanh đều đột nhiên biến mất. Sương đen cũng chậm rãi tan đi. Hang động dường như cũng đang tan đi theo. Thay vào đó là một mảng trắng trống rỗng. Không cảm giác được ánh sáng, nhưng nhìn tới đâu cũng đều bị lóa mắt. Ninh Cốc nhíu mày, giơ tay lên che mắt, cậu phát hiện ra bản thân đã đứng dưới đất từ lúc nào đó không biết, mà Liên Xuyên thì đã không thấy đâu. “Có người không!” Cậu hô to. Giọng nói khô khốc như bị dao tước, ngoại trừ chính âm tiết, mọi cộng hưởng và âm cuối đều như thể đã bị không khí hút đi. Đây là ký ức của Liên Xuyên. Ninh Cốc đã có thể lập tức nhận biết được trạng thái này, dù sao cũng đã là người có kinh nghiệm. Cậu nhìn một vòng xung quanh, nằm giữa một mảng trắng phía sau, có một cột nước thật lớn đang lặng lẽ xoay tròn. Ninh Cốc sống tới giờ, chưa từng nhìn thấy nhiều nước như vậy, càng chưa từng thấy nước rời khỏi vật chứa mà vẫn có thể đứng thẳng thành cột như vậy. Mà bên trong cột nước này, còn có cả người. Là Liên Xuyên. Không cần nghĩ cũng đã có được đáp án này. “Liên Xuyên!” Ninh Cốc đi tới, khô khốc gọi, muốn duỗi tay vào cột nước kéo hắn ra. Tay mới vừa thò vào trong nước, cậu đã lập tức cảm nhận được cơn đau đớn, giống như thể 200 cái gai trên ngón tay nhẫn đen cùng lúc chọc lên tay, cộng thêm 8000 phát búa đập. Cùng lúc Ninh Cốc rụt mạnh tay về phía sau, cậu nghe thấy có tiếng người nói chuyện. “Bốn thể thí nghiệm nhóm LC13 tiêm rót thất bại.” “Phản ứng có giống nhau không?” “Giống nhau.” Ninh Cốc nhanh chóng dạo quanh một vòng, nhưng không hề nhìn thấy ai. “Tinh thần lực của thể đi đầu còn có thể hạ xuống được nữa không?” “Không thể, giá trị đau đớn đã tới cực hạn.” Đây là giọng nói trong trí nhớ của Liên Xuyên, Ninh Cốc đã hiểu ra, bởi vì hắn đang nhắm mắt, cho nên Ninh Cốc cũng không nhìn thấy được người. “Còn tư liệu nữa khôngg?” “Hai nhóm cuối cùng, hôm nay đã làm hai nhóm rồi, bên trái quy tắc cũng cần làm, yêu cầu báo cáo số liệu lên trên.” “Lưu lại một nhóm cho trái quy tắc, rồi làm một nhóm nữa, dọn sạch những thứ đó đi.” “Thung lũng lạc lối cự tuyệt tiếp nhận.” “Không do bọn họ quyết.” “Nhóm LC14, chuẩn bị tư liệu.” Lúc những lời này lọt vào tai, Ninh Cốc cảm nhận được nỗi sợ hãi chân thật mà khổng lồ, giống như thể đối mặt với đau đớn rõ ràng đã biết rồi lại không thể nào tránh khỏi. Cậu quay đầu nhìn về phía Liên Xuyên trong cột nước. Bất kể hiện tại đang là hiện thực, là ký ức, hay là ảo giác đi nữa… cậu cắn răng, nhanh chóng thò tay vào bên trong cột nước, đau đớn tức khắc lan từ cánh tay đâm thẳng vào tim, không có lấy một chớp mắt để chuẩn bị, cậu đã cảm thấy tim mình bất chợt co quắp lại vì đau đớn. Đúng vào lúc bản thân sắp không tài nào chịu nổi nữa, đầu ngón tay cậu đã chạm tới cổ tay Liên Xuyên. Đang định tóm lấy tay, Liên Xuyên lại đột nhiên xoay ngửa lên, nắm lấy tay cậu. Ninh Cốc lập tức nắm chặt, giật mạnh một cái ra bên ngoài. Lúc Liên Xuyên bị lôi ra khỏi cột nước đã mang theo lực đẩy thật mạnh, hai người đều bị đẩy cho bay lên không trung. Trước mắt chỉ toàn là một màu trắng. Làm người ta không phân biệt rõ được trên dưới trái phải, thậm chí có một thoáng chốc Ninh Cốc còn không biết mình đang đứng thẳng hay đang lộn ngược. Chỉ biết mình vẫn luôn nắm chặt lấy tay Liên Xuyên. Một nguyên nhân là vì sợ Liên Xuyên lại bị cột nước kéo trở về, còn một nguyên nhân khác là vì cậu thật sự không muốn cùng Liên Xuyên chịu đựng cơn đau đớn như vậy thêm một lần nữa. Mình rốt cuộc là số chó thế nào, mới có quan hệ với loại người sinh ra là để chịu khổ như Liên Xuyên kia chứ… Tới lúc dần dần nhìn rõ được xung quanh, màu trắng trước mắt bắt đầu rút đi, màu đen quen thuộc bắt đầu hiện ra, tiếp theo đó là ánh sáng đỏ sậm. Cảm giác không phân biệt được phương hướng cũng đã biến mất, Ninh Cốc cuối cùng cũng tìm về được cảm giác chân thật của mình. Cậu, đang bị ai đó kéo, đầu chốc xuống lao vào sâu trong hang động đứng. Nhìn hình dạng, đây hẳn là hang ổ của Cửu Dực. Ngay sau đó, cậu phát hiện trong tay mình còn nắm theo thứ gì đó, nhéo một cái, là cái tay. Nhưng cái tay này lại cứng tới nỗi như thể làm bằng kim loại. Cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn lên tay mình, phát hiện ra người đang kéo tay cậu bay xuống, vậy mà lại là Phúc Lộc! “Mày tóm tao theo làm gì!” Ninh Cốc quát, “Thả ra!” “Mày giẫm gãy chân tao!” Phúc Lộc giận dữ ngút người, “Tao không tóm vào mày thì chạy ra được thế nào! Tao nhảy ra à?” Ninh Cốc nhìn thấy cẳng chân đã gập thành góc vuông của Phúc Lộc, không có mặt mũi ném tay gã ra nữa. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã phản ứng lại: “Liên Xuyên đâu! Tao có kéo anh ta ra không! Tao……” “Đây.” Bên cạnh vang lên giọng Liên Xuyên. Ninh Cốc quay đầu sang, nhìn thấy Liên Xuyên bị nhẫn đen dùng sợi dây thừng buộc lấy thắt lưng, cũng đang đầu chốc xuống lao vun vút giống cậu. “Biết rồi.” Ninh Cốc thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại. Trở về hang ổ của Cửu Dực một lần nữa, đã vậy còn bị trói trên cọc sắt, đối với Ninh Cốc, việc này đã không mang tới cảm xúc phẫn nộ mà khó chịu như trước đó nữa. Bất kể có thế nào, nếu như hôm nay không có đám nhẫn đen kia, chỉ dựa vào chính cậu thì khó mà cứu Liên Xuyên ra được, còn có thể mất luôn cả mạng mình. Liên Xuyên bị trói vào cọc sắt đối diện cậu, sắc mặt thoạt nhìn bình thường, vẻ mặt cũng bình thường, là kiểu không nhìn ra được gì cả. “Mang được người ra rồi, bàn bạc điều kiện đi.” Cửu Dực đứng trước mặt cậu, ánh mắt sáng rỡ, “Chốt rồi, Liên Xuyên thuộc về tôi…” “Đừng có mà đánh rắm (*).” Ninh Cốc không kiên nhẫn cắt ngang lời gã. (*) đánh rắm trong câu này của Ninh Cốc có nghĩa là đừng nói điêu, nói vớ vẩn. “Tôi không đánh rắm.” Cửu Dực nói. “Làm sao, rắm là dùng não để đánh à?” Ninh Cốc hỏi, “Không có não thì không đánh rắm được?” “Tôi mất bốn nhẫn đen.” Cửu Dực nhìn cậu. “Liên Xuyên là của tôi,” Ninh Cốc nói, “Nếu lời anh nói đã không tính, vậy thì tôi cũng sẽ không cho anh một nửa chủ thành.” Liên Xuyên không quá để ý tới đoạn hội thoại phảng phất như đang nói mớ giữa hai kẻ kia, hắn đang không ngừng cố hồi ức lại chuyện xảy ra trước đó trong đầu, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không có gì cả. Sau khi ném Ninh Cốc vào cửa hang động đối diện, ký ức của hắn chỉ có đúng một mảng cọc nhọn nhìn thấy lúc rớt xuống đáy hang động, ký ức ngay sau đó đã nhảy thẳng sang vừa nãy, Ninh Cốc tóm lấy tay hắn rồi được nhẫn đen kéo ra. “Cậu chưa nghĩ tới bao giờ à?” Cửu Dực xoay người đi tới trước mặt Liên Xuyên, nghiêng đầu lại tiếp tục nói với Ninh Cốc, “Chúng ta hợp tác, tôi có được con dơi cải tạo từ linh cẩu mạnh nhất, còn cậu…” Liên Xuyên đứng lên, dây thừng trói trên người rơi lộp bộp xuống mặt đất, hắn gạt Cửu Dực sang một bên: “Cải tạo cậu ta.” Cửu Dực vô cùng khiếp sợ trước cảnh tượng dây thừng dơi tinh thiết mà mình tỉ mỉ chế tạo, từng trói chết vô số người, lại như thể còn chẳng bằng một sợi dây thừng trước mặt Liên Xuyên. Gã quay đầu sang nhìn Ninh Cốc. Ninh Cốc thì lại không ngỡ ngàng như gã, nhìn thấy Liên Xuyên nhẹ nhàng đứng dậy xong, cậu cũng thoải mái giẫm chân lên mặt đất, chuẩn bị đứng dậy. Dây thừng lập tức thít chặt thành những vết lằn sâu trên người cậu, cậu lại ngồi trở về. “Cậu tưởng cậu là ai?” Cửu Dực nhìn cậu. “Liên Xuyên!” Ninh Cốc không để ý đến gã, quay đầu sang nhìn Liên Xuyên, “Anh đối xử với ân nhân cứu mạng của anh như thế à?” Liên Xuyên đi tới bên cạnh cậu, nắm lấy dây thừng giật một cái, dây thừng đứt phụt thành từng đoạn. “Giết bọn họ!” Cửu Dực giơ hai tay lên. Ninh Cốc còn chưa kịp sửa sang quần áo lại phẳng phiu, Liên Xuyên đã tóm lấy cánh tay cậu, dẫn trước xông ra ngoài, tiếp đó mượn quán tính đột ngột nhảy lên, nhảy lên một tầng trên, tránh thoát hai nhẫn đen kìm kẹp hắn, ném Ninh Cốc vào trong một cửa động. “A.” Ninh Cốc ngã xuống mặt đất, thấy hơi đau, ngày thường cậu gần như có thể lờ đi cảm giác đau này, nhưng hiện giờ, cơn đau này lại làm cậu nhanh chóng nhớ lại cảm thụ trước đó. “Đứng lên,” Liên Xuyên cũng nhảy vào cửa động, đầu kia của cửa động là một đường hầm nhỏ, lúc đi về phía đường hầm, hắn đá một phát lên đùi Ninh Cốc, “Tốc độ của nhẫn đen rất nhanh.” Ninh Cốc chỉ đành nhanh chân bò dậy, theo sau hắn xuyên qua đường hầm. Đường hầm này vẫn cứ như mê cung, có lẽ là vì nằm gần hang ổ của Cửu Dực, cho nên gần như không thấy một ai, sau khi đi xuyên qua ba đường hầm cùng với hai hang động lớn xong, Ninh Cốc hỏi một câu: “Đi đâu thế?” “Không biết.” Liên Xuyên trả lời. “Anh không biết?” Ninh Cốc ngạc nhiên, “Chẳng phải anh còn biết vẽ cả bản đồ à?” “Đi qua rồi mới biết.” Liên Xuyên nói. “Anh không sợ đi vào đường hầm sương mù rồi không về được à.” Ninh Cốc nói. “Đã trở về rồi.” Liên Xuyên nói. Ninh Cốc sững sờ, rồi hiểu ra được: “Hang động treo anh lên chính là đường hầm sương mù? Đó là một trong các lối vào?” Liên Xuyên quan sát xung quanh, đi vào một hang động nhỏ. “Có phải không?” Ninh Cốc đi vào theo. Hang động này nhỏ, nhét nhiều nhất được ba người, còn phải đều ngồi xổm, đứng cũng không đứng thẳng được. Liên Xuyên ngồi xuống mặt đất, dựa vào tường: “Vừa nãy cậu nhìn thấy gì?” “Trong đầu anh ấy hả?” Ninh Cốc cũng ngồi xuống, hạ giọng, “Anh có cảm giác gì không?” “Trống rỗng,” Liên Xuyên nói, “Cậu phải kể chi tiết ra cho tôi.” Ninh Cốc nhìn chằm chằm hắn mãi một lúc, rồi nở nụ cười: “Anh còn chưa cảm ơn tôi đâu.” Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì cũng không có biểu cảm gì. “Anh đúng là chẳng thú vị gì cả,” Ninh Cốc cười một lúc lại không cười được nữa, cũng dựa người ra sau, “Tôi cũng chỉ nhìn thấy một màu trắng, có một cột nước, anh ngủ bên trong cột nước.” “Là phòng thí nghiệm.” Liên Xuyên nói. “À, sau đó có người nói chuyện, nhưng tôi không nhìn thấy được người.” Ninh Cốc nói. “Nói gì?” Liên Xuyên hỏi. “Anh vẫn chưa cảm ơn tôi.” Ninh Cốc kiên trì. “Cảm ơn.” Liên Xuyên nói. “Anh cũng thực tế quá rồi đấy,” Ninh Cốc thở dài, “Nhưng mà tôi nói cho anh cũng có điều kiện, anh phải nói cho tôi những thứ tôi nghe thấy có nghĩa là gì.” “Được.” Liên Xuyên trả lời. “Hẳn là đang làm thí nghiệm, một người nói bốn thùng nhóm gì gì đó đều tiêm rót thất bại,” Ninh Cốc cau mày vừa hồi ức vừa nói, “Một người khác hỏi phản ứng có giống nhau không, người kia đáp là có, sau đó bảo tiếp tục làm nhóm tiếp theo, nhưng tôi nghe ý của người đó, thứ bọn họ dùng hẳn là nguyên liệu của kế hoạch trái quy tắc, nhưng lại nói rằng muốn để lại một nhóm cho trái quy tắc…” “Ừ.” Liên Xuyên đáp. “Sau đó nói rằng vứt những thứ thất bại vào thung lũng lạc lối,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Thung lũng lạc lối không cho vứt, nhưng có vẻ không có tác dụng gì.” “Hiểu rồi.” Liên Xuyên nói. Ninh Cốc tiếp tục nhìn hắn, đợi mãi Liên Xuyên vẫn không nói gì. “Này,” Ninh Cốc lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, “Tôi còn chưa hiểu gì đâu.” “Bên ngoài kế hoạch trái quy tắc vẫn có kế hoạch khác, nơi cung cấp nguyên liệu là quỷ thành, kế hoạch này được bảo mật,” Liên Xuyên nói, “Có vài thứ tôi không nhớ rõ, tôi chỉ có ký ức chắp vá…” “Từ từ?” Ninh Cốc tiến đến trước mặt hắn, “Nơi cung cấp nguyên liệu là nơi nào?” “Quỷ thành,” Liên Xuyên nhìn cậu, “Dân bản địa và kẻ lữ hành.” Ninh Cốc há nửa miệng, một lúc lâu sau mới chậm rãi lùi lại, chỉ vào hắn: “Anh tốt nhất là nên nói thật, anh đã cứu tôi, tôi cũng đã cứu anh, xem như có quan hệ vào sinh ra tử, anh dùng chuyện này ra để gây xích mích, rất là…” “Người đưa nguyên liệu lại đây, thường là trưởng đoàn hoặc Lý Hướng.” Liên Xuyên nói. “Vớ vẩn!” Ninh Cốc quát to, hai mắt cũng đã ửng đỏ, “Tôi cảnh cáo anh! Anh còn nói bậy bạ nữa tôi sẽ vác anh về hang động kia giao cho thi nhân!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]