Đau.
Đầu đau.
Đầu đau mông đau eo đau tay đau chân cũng đau…
Ninh Cốc biết cảm giác đau đớn này thuộc về visual anh tuấn của quỷ thành, tuy rằng cơn đau trước đó cũng chân thật giống vậy, nhưng sau khi được trải nghiệm ba lần, cậu đã có thể cảm nhận được rõ rệt, cơn đau đi kèm với tuyệt vọng và giãy giụa mới là của Liên Xuyên.
Có điều cậu vẫn chưa biết được tại sao mình lại bị đau như vậy.
Dựa vào kinh nghiệm tổng kết sau những lần bị thương trong quá khứ, cho dù là ngất xỉu hay là ngủ hay là trạng thái nhắm mắt nào đó đi nữa, trước lúc tỉnh táo hoàn toàn đều không nên mở mắt.
Nếu có người đang chờ đánh mày thẩm vấn mày tra tấn mày, vậy thì vào ngay lúc mày mở mắt ra, tất cả những chuyện này sẽ có thể bắt đầu.
Đầu tiên phải xác định được tình huống xung quanh, đặc biệt là ở nơi quỷ dị đầy những điều khó hiểu như thung lũng lạc lối, lại còn là sau một trận giằng co không rõ là đánh nhau rồi hay là chưa đánh.
“Đừng giả vờ nữa.” Một giọng nói vang lên bên tai.
Giọng nói này nằm ngoài dự kiến của Ninh Cốc, khoảng cách quá gần, mặt cũng có thể cảm nhận được hơi thở phả tới lúc người này nói.
“Tôi biết…”
Ninh Cốc vung tay về nơi giọng nói kia phát ra, sau đó mới nhảy dựng dậy mở mắt ra.
Bốp!
Có thể đoán ra được từ xúc cảm, mình vừa vỗ một cái lên một khuôn mặt, giòn giã.
Lúc quay đầu lại nhìn về phía giọng nói phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-thanh/1797061/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.