Bây giờ nhìn kĩ, khuôn mặt con bé làm ông thoáng sửng sôt. Giống, rất giống với nương tử, y như phiên bản thu nhỏ của nàng vậy. Nhìn về phía Bảo Tri thấy bà khó nhạc gật đầu như ngầm thừa nhận suy nghĩ của ông.
- thì ra nữ nhi của ta còn sống, thì ra nữ nhi của ta còn sống- Phong Nguyệt Triết vui mừng lẩm nhẩm. Nhưng nỗi vui của ông bị tiếng kêu thê lương của Băng Băng cắt đứt.
- DI NƯƠNG...HIC...di nương mở mắt đi, người mở mắt nhìn Tiểu Băng đi, người đừng ngủ như vậy, Tiểu Băng sợ lắm
Đột nhiên Băng Băng không khóc, không gào, cô bé ôm lấy Bảo Tri thì thầm như đang độc thoại.
- Di nương mệt rồi đúng không, cả ngày người phải dạy mấy cái tiểu quỷ kia xong lại dạy Tiểu Băng. Tiểu Băng cho người ngủ một chút nhưng không được lâu quá, người từng nói ngủ nhiều không tốt mà. Quanh đây thật lạnh, người của di nương lạnh quá, di nương bảo như thế này là bệnh mà.
Phong Nguyệt Triết không đành lòng nhìn nữ nhi như thế này, ông đến bên cạnh cô bé, cầm lấy tay bé như tiếp thêm sức mạnh
- Băng nhi, di nương đi rồi, con bớt đau buồn
- Ông nói dối, di nương chỉ ngủ thôi, người mệt quá nên ngủ thôi. Di nương thương tôi như vậy sao có thể bỏ tôi được
- không tôi không tin, tôi KHÔNG TIN- Băng Băng hét lên, nước mắt tuôn dài trên má, trước mắt bé hiện lên hình ảnh mười một năm qua của bé và di nương. Di nương từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-bon-vuong-o-day/2386647/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.