Sáng hôm sau tại Trường An cung, một không khí ưu thương vây quanh. Nơi này không còn là chốn bồng lai nữa vì nó đã thiếu đi tiếng cười khanh khách như chuông rung, thiếu đi tiếng đùa vui của những đứa trẻ, thiếu đi tiếng cãi nhau của hai huynh muội chỉ để ôm một tiểu oa nhi, không còn tiếng luyện kiếm. Bây giờ trong này ngay cả cung nữ đến thái giám đều không nói gì nhiều như ngày thường. Bất kể ai đi qua đây đều ngậm ngùi tiếc nuối. Trong điện, Hoàng thái hậu ngồi trên gế quý phi đọc sách nhưng thực chất bà không hề đọc, quyển sách vẫn dừng lại ở trang đó mà không hề tăng thêm. Tiểu công chúa Trúc Tri ngồi bó gối ở trong lòng nhị ca mình thút thít. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé vì khóc mà đỏ bừng làm người ta đau lòng. Nhị hoàng tử Hạo Nhiên thì dỗ tiểu muội muội không khóc. Đại hoàng tử Minh Nhật thì khuôn mặt lạnh lùng như băng ngàn năm, quanh người toả ra sát khí làm ai cũng không dám tới gần.
- Minh Vũ Vương gia, Minh Vũ vương phi tới
Tiếng thái giám the thé phá vỡ bầu không khí bế tắc này. Hoàng thái hậu để quyển sách lên bàn gần đó, lệnh cung nữ đưa hoàng tử công chúa vào trong rồi nhắm mắt lại giả ngủ. Bước vào là một nam nhân trung niên, khuôn mặt tuấn tú, mày cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hay cười là người đối diện cảm thấy ấm áp. Bên cạnh y là một nữ tử cũng tầm ba mươi tư, ba mươi lăm. Mái tóc bồng bềnh mượt mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-so-bon-vuong-o-day/2386646/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.