Người đứng dưới mưa bị nước mưa làm ướt tóc, mái tóc đen dính lại trên trán để lộ đôi mắt cong cong bên dưới.
Thoạt nhìn, hắn giống như một thanh niên không hiểu chuyện đời, dùng ánh mắt tò mò nhìn vào cậu, không đề phòng cũng không nguy hiểm. Nhưng mà Ninh Tiêu biết, trên đời này chẳng có mấy ai nguy hiểm hơn người nọ.
Hắn thích thú điều khiển sinh mạng, cũng thích thao túng lòng người!
“Hách Dã.”
Ninh Tiêu cúi đầu gọi trên hắn, nhìn đối phương một cách cảnh giác.
“Không.”
Người nọ lại cười.
“Ở đây, tôi chỉ là một người bình thường đưa em họ đi du lịch mà thôi.”
Hách Dã, hoặc nên nói là Hàn Hữu Vi, nhìn Lưu Tuấn ngồi gục dưới đất, thở dài: “Một người vô tội xui xẻo gặp một chuyện ngoài ý muốn.”
Vô tội?
Ninh Tiêu cười lạnh, cho dù tất cả mọi người trong sơn trang đều vô tội thì người này không thể nào vô tội được. Hắn đứng ngoài xem hết màn kịch này như một diễn viên quần chúng, nhưng sớm đã đoán được hết từ đầu đến cuối, cũng chưa từng có ý định can thiệp. Từ đầu đến cuối hắn chờ đợi diễn biến của nó, đứng nhìn tội ác diễn ra, mặc kệ Lưu Tuấn và mẹ của hắn đi từng bước về phía cuối con đường. Sau đó, vào giờ khắc kết thúc, đứng nhìn nỗi thống khổ của bọn họ sau khi hành vi phạm tội bại lộ.
Cái suy nghĩ tiềm tàng này không gọi là vặn vẹo thì nên gọi là gì?
“Cũng bởi vì anh không làm gì cả.” Ninh Tiêu nhìn hắn, nói: “Cho nên anh mới không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/4651895/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.