Hạt mưa rơi trên mặt đau đớn như đá vụn đánh lên.
Nhưng mà hắn không có thời gian chờ trời tạnh mưa, mới vừa ra khỏi đại sảnh đã chạy vội vào màn mưa tầm tã, hô hấp hỗn loạn với hơi lạnh trong đêm biến thành một luồng khói quẩn quanh trên mặt hắn, khiến trái tim hắn rơi thẳng xuống.
Trận mưa này mang theo khí thế không thể cản được, làm cho nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất nhanh, điều này có nghĩa là khi trận mưa này kết thúc thì mây sẽ tan, trời sẽ trong. Ngày mai, đội cứu viện và cảnh sát sẽ lên núi, mà hắn cũng không còn thời gian để nói lời tạm biệt!
Cho nên mọi thứ phải được giải quyết hết trong đêm nay!
Chân đạp lên mặt đất lầy lội, hắn vọt vào nhà gỗ ở sân sau, tìm trong góc tường.
Nó đâu rồi? Sao không thấy nữa? Bực bội lục tung mọi thứ xung quanh nhưng không tìm thấy thứ mình đang muốn tìm, trong lòng hắn càng thêm khó chịu.
“Anh đang tìm cái gì?”
Sau lưng bỗng có một tiếng nói. Hắn giật mình sững sờ.
Người nọ hỏi lại lần nữa, sau đó bật đèn.
Lúc này hắn mới thấy rõ dáng vẻ của người nọ, khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt tái nhợt, còn cả biểu cảm hờ hững quen thuộc đó nữa!
Tiêu Vũ! Sao cậu ta lại ở đây?
“Cậu, cậu không sao à?” Hắn nở một nụ cười vui sướng nhìn Tiêu Vũ, “Chúng tôi cứ tưởng cậu ngã xuống vách núi rồi, cậu không sao chứ? Không sao là tốt rồi!”
“Các người?” Tiêu Vũ nhìn hắn, “Sao anh đến đây một mình thế?”
Hắn lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ra-ta-se-o-dia-nguc/4651894/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.