Một lần nữa đi vào ngõ nhỏ hẹp hòi dơ bẩn quen thuộc, tâm tình Khả Lạc khó có thể hình dung.
Chính mình cùng Phi Đặc đã từng sống với nhau ở đây mười mấy năm trời.
Ở không khí hỗn loạn này, có thể nhìn thấy thiếu niên bốc đồng suy sút trước kia.
Hết thảy đều thay đổi đều là do cái đêm xuân kia.
Tại cái đêm xuân kia và mười mấy năm kia, Phi Đặc đối với chính mình mà nói, đến tột cùng là tồn tại dưới cái dạng gì?
Một phụ thân làm cho mình không ngóc đầu lên được? Một người có quan hệ huyết thống cho có lệ thôi? Một nam nhân cùng mình sống dưới một mái hiên?
Nhưng là từ sau cái đêm xuân ấy, hết thảy cuộc sống đều hoàn toàn thay đổi, hết thảy mọi chuyện trôi qua cũng đều không thể níu lại.
Mỗi một lần, nhớ tới đêm hôm đó, Phi Đặc dưới đàn thần thánh đáng thương khát cầu chính mình hạ bớt lửa nóng trong người, Phi Đặc bất lực nằm co ở trong lòng mình khóc lóc cầu xin, Phi Đặc bị côn thịt thiếu niên của mình một lần lại một lần xỏ xuyên qua thân thể, sẽ kích động giống như trái tim bị gẫy cánh máu tràn hoài không ngừng.
Nhiều năm như vậy……Vẫn tựa hồ không thuận theo nguyện vọng của mình mà sống yên ổn qua ngày……
Vì mình, vì người mình yêu, làm vô số chuyện khiến ngiều người chán ghét.
Chỉ có lúc nhớ đến ngươi, mới hoàn toàn là tâm trí của mình.
Tới nơi này, vô số lần nhớ tới! Nếu không phải cái đêm kia âm soa dương thác [ý nói lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-phu/90962/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.