“Lâm bồn?”
Khả Lạc ngơ ngác lặp lại hai chữ, nửa ngày mới hiểu được Côn Tháp là đang nói đứa nhỏ trong bụng Sa Đặc đã dưa chín cuống rụng rồi.
Tất nhiên, đứa nhỏ kia cũng không phải của mình, mà là kết tinh sau mấy lần gặp Tổng đốc bị lão không ngừng xâm phạm.
Nhớ tới ngày đó đêm đó, ở trong lòng mình, Sa Đặc biểu tình lạnh nhạt thuật lại chuyện cũ.
“Ta đều đem tất cả tiểu hài cốt chôn ở dưới đình hoa Sắc Vi.”
A Sa Đặc…… Không biết ngươi đã phải trải qua bao nhiêu tịch mịch cùng chua xót, mà có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện cũ kinh tâm động phách như thế?
Ngươi thật kiên cường, Sa Đặc, kiên cường của ngươi làm cho người ta không thể không bội phục ngươi.
Côn Tháp đi theo bác sĩ được bí mật mời đến vào trong phòng.
Khả Lạc cùng Phi Đặc ngay tại ngoài cửa.—một cánh cửa ngăn cách yên tĩnh bên ngoài cùng hỗn loạn bên trong.
Không có bất kỳ tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cực kỳ bi thương cùng Côn Tháp đau buồn đến nghẹn ngào: “Thiếu chủ, van cầu ngươi, đau thì cứ la thật to lên!”
Nhưng là Sa Đặc vẫn không hề hé miệng la to lần nào.
Ngược lại Khả Lạc đứng chờ ở cửa, lòng dạ gắt gao cuốn thành một cuộn tơ vò. Đau. Sa Đặc.
Phi Đặc là sắc vi hương thơm ngọt ngào, nhưng ngươi lại là sắc vi héo úa ở phía trên.
Những lúc ôm Phi Đặc ta đều cảm giác ngọt ngào. Nhung những lúc nghĩ đến ngươi thì tâm can ta lại đau đớn.
Bác sĩ rốt cuộc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-phu/90960/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.