Khả Lạc hôn nồng nhiệt, làm Phi Đặc vừa thở dốc vừa chủ động dang cánh tay ôm cổ đứa con của mình, khiêu khích khẽ liếm vành tai hắn.
“Phi Đặc……“
Khả Lạc nhẫn nại tiếp nhận, hận không thể lập tức áp lên người Phi Đặc, tách đôi chân thon dài của y ra hai bên, đem đệ đệ đã nóng muốn cháy da hung hăng tiến vào người y. Nhưng là hắn dù sao cũng không còn như trước kia một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên nữa, một phần lý trí nhỏ nhoi đã dần dần hiện hữu trong đầu hắn.
Nghiêm mặt ôm lấy Phi Đặc, trong bóng đêm nhìn thẳng vào bóng dáng mơ hồ của y.
“Phi Đặc, ngươi vì sao lại chán ghét đứa nhỏ trong bụng này?”
“Ta không phải đã nói rồi sao! Có người nguyện ý sinh hạ đứa nhỏ do người cường bạo mình tạo ra sao!”
“Nhưng là, lỡ đứa nhỏ đó là của ta thì sao? Phi Đặc,–nếu là của ta và ngươi thì sao? Ngươi đã quên rồi sao, chúng ta ở trong giáo đường đã–”
Phi Đặc không kiên nhẫn đánh gãy lời nói Khả Lạc: “Ngươi? Của ngươi thì thế nào?– Ngươi sẽ nuôi nó thật tốt sao?”
Cảm giác ánh mắt Phi Đặc đang ở trong bóng đêm ngạo mạn chăm chú nhìn chính mình, lòng tự trọng thiếu niên bị đả kích lớn.
“Ta nuôi được! Phi Đặc!– nói ngươi nghe, cho dù ta có đi bán máu, cũng tuyệt đối sẽ đem hài tử của ta nuôi lớn!”
“Hừ!” Phi Đặc không nói gì, chỉ hừ một tiếng.
“Phi Đặc, ngươi nhất định phải đem đứa nhỏ này sinh ra, ta chắc chắn 99% nó là con của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-phu/90957/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.