🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lên xe ngựa, Thiệu Chu cũng không buông tay, ôm ta thật chặt trong lòng.

Hơi thở quyện vào nhau, chóp mũi ta cứ chạm vào chóp mũi hắn.

Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, vừa an tâm vừa mệt mỏi: "Không phải...

"Phải đợi đến khi nàng đến, nơi đó mới được gọi là nhà."

Lời này, ta nghe vừa ấm áp vừa chua xót.

Hơn nữa ta luôn cảm thấy, hắn có điều gì đó giấu diếm, đang lừa gạt ta.

Nhưng Thiệu Chu quá cứng đầu.

Chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản, lời hắn không muốn nói, cũng không ai có thể ép hỏi.

Đến phủ đệ của hắn, ta khá bất ngờ.

Mọi người đều nói Vô Lượng Vệ vơ vét của cải vô số, ta cứ tưởng nhà của một vị Chỉ huy sứ như hắn phải nguy nga lộng lẫy, so với phủ Bá tước cũng không kém là bao.

Vậy mà nhà của hắn, đơn giản, vắng vẻ. Một cái sân, vài gian phòng, giữa vườn có mấy cây trơ trọi, ngay cả một người hầu cũng không có.

Hắn bế ta vào giường trong phòng ngủ, đắp cho ta đến ba lớp chăn, sau đó lập tức đi tìm lò sưởi để nhóm lửa.

Ta hỏi hắn: "Chàng vẫn luôn sống một mình ở đây sao?"

Hắn "ừ" một tiếng.

Ta nhìn cây ngoài cửa sổ: "Ngay cả bản thân cũng không biết chăm sóc, vậy mà còn trồng mấy cái cây?"

"Đó là cây táo. Ta đã trồng bốn năm rồi, qua mùa đông này, sang năm sẽ có táo."

Trong bóng tối, hắn nhìn ta, ta có thể đoán được ánh mắt đó dịu dàng biết bao: "Như vậy ta có thể hái táo làm bánh táo cho nàng ăn rồi."

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, hắn thắp nến ở góc phòng, đi lấy một ấm nước đặt lên bếp đun, rồi ngồi trước mặt ta nhìn ngọn lửa.

Ánh lửa lập lòe, hắt lên gương mặt hắn vẻ yên tĩnh.

Nhìn kỹ, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện.

Giống như những năm tháng qua, hắn lúc hiện lúc ẩn trong cuộc đời ta.

Triệu Hi Nhi là nha hoàn biết chữ, đọc rất nhiều thi thư.

Nàng từng đọc cho ta nghe rất nhiều thơ, có mấy câu rất giống với cảnh tượng lúc này: "Than khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân." (Than thở thay, ngựa chạy qua khe cửa, lửa trong đá, như giấc mộng)



Ta cười than thở: "Thiệu Chu, trước kia ta cảm thấy cuộc đời quá dài, mỗi bước đi đều chậm chạp và khổ sở. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, hình như thời gian trôi qua nhanh quá."

Ta lẩm bẩm đọc lại: "Than khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân."

Thiệu Chu hỏi ta nó có nghĩa là gì.

Ta đáp: "Nghĩa là, đời người ngắn ngủi."

Thiệu Chu quay đầu nhìn ta, đưa lưng về phía ánh lửa, ta không nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ thấy trong mắt hắn phản chiếu ánh sáng của hai ngọn nến.

Hai điểm sáng đó nhìn ta chằm chằm, giọng nói trong trẻo lại nghiêm túc: "Bảo Lương, nàng mới chỉ ngoài hai mươi, cuộc đời nàng còn dài lắm."

Ta bật cười: "Chàng chỉ hơn ta ba tuổi, chẳng lẽ cuộc đời chàng lại ngắn ngủi sao?"

Thiệu Chu bỗng nhiên đứng dậy, muốn chạy đến bên cạnh ta.

Nhưng đúng lúc đó nước sôi, bước chân hắn lảo đảo, loạng choạng suýt ngã.

Ta vén chăn lên, muốn đỡ hắn, hắn vội vàng đứng thẳng dậy, quay người đi.

"Nàng đừng qua đây, ta không sao."

Hắn nói không sao, nhưng tay rót nước lại run run.

Hắn phải đặt cốc nước lên bàn một lát, ổn định lại tâm trạng, rồi mới bưng đến cho ta.

Ta nhận lấy nước nóng, ngoan ngoãn uống vài ngụm.

Thiệu Chu hỏi ta có còn thấy lạnh không, ta đặt cốc nước lên đầu giường, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lợi dụng lúc hắn không đề phòng, ta quỳ thẳng dậy ôm lấy cổ hắn, kéo hắn ngã xuống giường.

"Bảo Lương…"

Ta kéo cả ba cái chăn đè lên người hai chúng ta, sau đó nằm gọn trong lòng hắn.

Ta dùng đầu cọ xát vào hõm cổ hắn, nghe tiếng thở của hắn dần dần nặng nề: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Thiệu Chu mấy lần định mở lời, nhưng chỉ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, ấp úng mãi.

Hắn ấp ủ hồi lâu, mới nói: "Ít nhất hãy để ta cởi giày tất ra đã..."

Ta từ từ ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi hắn, như trúng phải bùa định thân, hắn cả người cứng đờ.

Môi ta lướt từ khóe môi hắn đến bên tai: "Cởi cả của ta nữa, được không?"



Thiệu Chu lúc này mới hoàn hồn, ngồi bật dậy, cởi y phục, luống cuống tay chân.

Môi lưỡi quấn quýt, chăn uyên ương ấm áp.

Mãi cho đến khi tay hắn, lần nữa chạm vào vết sẹo trên eo ta.

Hắn bỗng dừng lại tất cả động tác, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Hắn chậm rãi vén chăn lên, khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng những vết sẹo trên người ta, như bị tia lửa b.ắ.n vào mắt, lập tức nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác.

Hắn chỉnh lại y phục cho ta, ôm ta vào lòng một lần nữa.

Hình như hắn chỉ muốn ôm ta thế này mãi, cứ như vậy là đã có được tất cả rồi.

Ta bật cười: "Thiệu Chu, chàng cũng dừng lại được ư?"

Hắn ho khan một tiếng: "Ngủ đi."

Ta lật người dậy, toan cởi sạch y phục của hắn: "Ta đang ngủ mà!"

Hắn lập tức nắm chặt lấy hai tay ta.

Ta tức giận đến phát điên: "chàng buông ra, ta không chạm vào chàng được không?"

Thiệu Chu nghi ngờ buông tay, ta nhanh chóng rút con d.a.o găm hắn treo bên gối đầu.

Lưỡi d.a.o kề thẳng vào cổ họng hắn, ta nghiến răng nói lời tàn nhẫn: "Ta ra lệnh cho chàng chạm vào ta, nếu không ta sẽ lấy mạng chàng!"

Hắn cứ thế nhắm mắt lại, yết hầu cao ngất lên xuống, dưới làn da trắng sứ gân xanh ẩn hiện.

Đúng là nam nhân đẹp, đáng tiếc không cho ta chạm vào!

Thiệu Chu quyết tâm giả vờ ngủ: "Chơi đủ rồi thì cất d.a.o đi, cẩn thận kẻo bị thương."

Ta dùng mũi d.a.o vén áo hắn ra, lại vì nhìn thấy những vết sẹo trên người hắn mà sững sờ.

Không chỉ có một vết sẹo.

Đó là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, những vết sẹo chồng chất lên nhau.

Sau khi gặp Thiệu Chu vào ngày xuất giá, ta biết hắn ở phía sau chống đỡ cho ta, đã lâu không còn cảm thấy cảm giác bất lực như trước kia.

Nhưng giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy chứng cứ hắn liều mạng, ta vẫn bị cảm giác bất lực to lớn bao trùm.

Ta bỗng nhiên hiểu được lời mẹ cả: "Giá như ta không phải thân phận này, giá như ta có thêm chút bản lĩnh..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.