Lên xe ngựa, Thiệu Chu cũng không buông tay, ôm ta thật chặt trong lòng.
Hơi thở quyện vào nhau, chóp mũi ta cứ chạm vào chóp mũi hắn.
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, vừa an tâm vừa mệt mỏi: "Không phải...
"Phải đợi đến khi nàng đến, nơi đó mới được gọi là nhà."
Lời này, ta nghe vừa ấm áp vừa chua xót.
Hơn nữa ta luôn cảm thấy, hắn có điều gì đó giấu diếm, đang lừa gạt ta.
Nhưng Thiệu Chu quá cứng đầu.
Chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản, lời hắn không muốn nói, cũng không ai có thể ép hỏi.
Đến phủ đệ của hắn, ta khá bất ngờ.
Mọi người đều nói Vô Lượng Vệ vơ vét của cải vô số, ta cứ tưởng nhà của một vị Chỉ huy sứ như hắn phải nguy nga lộng lẫy, so với phủ Bá tước cũng không kém là bao.
Vậy mà nhà của hắn, đơn giản, vắng vẻ. Một cái sân, vài gian phòng, giữa vườn có mấy cây trơ trọi, ngay cả một người hầu cũng không có.
Hắn bế ta vào giường trong phòng ngủ, đắp cho ta đến ba lớp chăn, sau đó lập tức đi tìm lò sưởi để nhóm lửa.
Ta hỏi hắn: "Chàng vẫn luôn sống một mình ở đây sao?"
Hắn "ừ" một tiếng.
Ta nhìn cây ngoài cửa sổ: "Ngay cả bản thân cũng không biết chăm sóc, vậy mà còn trồng mấy cái cây?"
"Đó là cây táo. Ta đã trồng bốn năm rồi, qua mùa đông này, sang năm sẽ có táo."
Trong bóng tối, hắn nhìn ta, ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-rang-phieu-bat-da-lau/3745321/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.