Ta chưa bao giờ cảm thấy mình không đủ tốt, ta chỉ thường cảm thấy mình làm chưa đủ tốt.
Mà người ta sợ mình làm chưa đủ tốt, là bởi vì trong lòng có người rất quan trọng, sợ mình không thể bảo vệ tốt cho họ.
Cảm nhận được ta bỗng nhiên im lặng, Thiệu Chu mở mắt ra.
Hắn thấy ta đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên người hắn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn vội vàng kéo vạt áo, muốn che đi những vết sẹo ấy.
Còn ta lặng lẽ cởi áo ra, để lộ vết sẹo của mình, bốn mắt nhìn nhau với hắn: "Thiệu Chu, đừng quay đầu lại nữa, lần này chúng ta cùng nhau tiến về phía trước, được không?"
Đôi mắt hắn nhìn ta không chớp, ngay cả hơi thở cũng trở nên chậm rãi và nhẹ nhàng.
Lửa lò "lách tách" kêu, hắn nén tiếng khóc nói với ta: "Bảo Lương, ta thật sự sợ nàng giống như bông tuyết ngoài kia, gió thổi qua một cái là không tìm thấy nữa."
Hắn nằm thẳng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, loang ra trên gối.
Giống như mực rơi xuống từ đầu bút, đậm nét đập vào tim ta.
"Bảo Lương, ta thật sự đáng c.h.ế.t mà... Nàng vốn có thể sống an ổn ở phủ Bá Tước..."
Hắn vốn nhìn thẳng ta mà khóc, nhưng lại đầy vẻ áy náy, đưa tay che mắt.
"Ta đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, làm nhiều điều ác như vậy..."
Hắn muốn nhìn ta, nhưng lại không dám nhìn ta: "Nhưng ta vẫn muốn gặp nàng, muốn cùng nàng sống tiếp!"
Gió tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-rang-phieu-bat-da-lau/3745322/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.